Tầng chín phất tay: “Đừng có giả vờ trước mặt ông đây, ông đây cũng từng là một nhân vật lớn, ngoài cô gái váy trắng kia ra, ông đây không sợ ai cả”.
Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên hỏi: “Người đàn ông áo xanh thì sao?”
Tầng chín nhìn Diệp Huyên, nổi giận: “Ngươi câm miệng cho ông đi, cái tên chỉ biết đem lại rắc rối này!”
Diệp Huyên: “…”
Tầng chín nhìn về phía Thái Cổ Nguyên: “Nào, chúng ta đổi chỗ khác đánh một trận đi!”
Nói xong, ông ta biến mất ở cuối chân trời.
Thái Cổ Nguyên cười khẩy, sau đó cũng biến mất.
Chẳng mấy chốc, tinh không xa xôi đã truyền tới tiếng đánh nhau của hai người.
Bên dưới, Tất Thương bên cạnh Quan Thánh tiến lên, gã nhìn Diệp Huyên, cười khẽ: “Diệp Huyên, ngươi có biết vì ngươi phản kháng nên vô số người sau lưng ngươi đều phải chết không, sao ngươi có thể ích kỷ thế chứ?”
Diệp Huyên cười nói: “Sao, ông muốn ta đầu hàng à?”
Tất Thương nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi chết, lão phu đảm bảo với ngươi, người sau lưng ngươi sẽ không phải chết, bọn họ sẽ quy y vào Thánh Đường của ta, trở thành tín đồ của Thánh Đường, lão phu sẽ giúp bọn họ rửa sạch tội nghiệt trên người!”
Diệp Huyên chớp mắt, sau đó hỏi lại: “Thật ư?”
Tất Thương gật đầu: “Đương nhiên là thật!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Với kinh nghiệm nhiều năm của ta, ông chính là thể loại đạo đức giả, vừa làm chuyện xấu vừa muốn đứng ở bậc cao đạo đức, sau đó còn là ra vẻ ta vì muốn tốt cho ngươi”.
Nói xong, hắn lắc đầu: “Ta khinh thường loại người như ông nhất, vừa muốn làm gái vừa muốn lập bàn thờ trinh tiết”.
Tất Thương nhìn Diệp