*Chương có nội dung hình ảnh
Lục Duy khiêm tốn đến vậy, chỉ có thể là vì họ không dám trêu vào Diệp Huyên.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Tất Thương lại thấy khổ sở trong lòng.
Bọn gã rốt cuộc đã chọc đến hạng quái vật nào vậy?
Nhưng ít nhất, gã may mắn còn sống, mà Quan Thánh và Thái Cổ Nguyên đã bỏ mạng.
Tất Thương không khỏi nhớ đến một câu mà sư phụ gã từng nói.
Con người ấy mà, khi nên sợ thì tuyệt đối phải sợ.
Bởi nhiều khi sợ không phải hèn hạ, ngược lại chính là đại trí.
Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Tất Thương tiền bối, trước kia các người định giết ta, đoạt lấy thư phòng rồi tính kế Lục Duy sao?"
Tất Thương nhếch mép: “Khi ấy đúng là nghĩ như vậy”.
Diệp Huyên: “Vì sao không trực tiếp đánh vào Lục Duy? Làm vậy dù sao cũng bớt việc hơn”.
Tất Thương do dự rồi đáp: “Khi ấy chúng ta cho rằng xử lý ngươi sẽ dễ hơn”.
A Mục nghe vậy không khỏi che miệng bật cười.
Diệp Huyên nhìn Tất Thương. Thật ra gã nghĩ như vậy cũng không sai, nếu không có sự xuất hiện của cô gái tóc đuôi ngựa, hắn đã không thể ngăn cản được Linh Vực.
Bỗng nghĩ đến gì đó, hắn nói: “Tiền bối tầng chín cũng có thể đi ra rồi đúng không?"
Đối phương: “Phải”.
Diệp Huyên có phần khó hiểu: “Vậy sao người không ra? Ở trong tháp vui lắm à?"
Tầng chín nhàn nhạt đáp: “Ta thấy ở trong đây rất tốt, cần gì phải ra?"
Diệp Huyên: “Vì sao? Người không muốn tự do ư?"
Tầng chín: “Trước kia rất muốn, nhưng giờ ta muốn sống hơn. Trước khi Ngũ Duy Kiếp kết thúc, ta cứ đi theo ngươi là an toàn nhất”.
Sắc mặt Diệp Huyên có phần kỳ quặc: “Lấy thực lực của tiền bối, đi vào Lục Duy hẳn không phải chuyện