Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 4291-4295


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên lúc này thật sự có chút mơ hồ.



Nữ kiếm tu trước mắt là ai?



Hơn nữa đối phương chỉ cầm một thanh kiếm gỗ!




Quan trọng nhất là thân thể của hắn lại không thể hấp thụ được kiếm ý của đối phương!



Vô Địch Kiếm Thể lại mất đi hiệu lực vào lúc này!



Diệp Huyên nhìn cô gái đang bước về phía hắn, cô gái có khuôn mặt tròn và hàng mày phượng, ánh mắt rất bình tĩnh nhưng vẫn để lộ hàn ý khiến người ta không rét mà run.



Diệp Huyên nhìn cô gái: "Nếu ta đoán không nhầm thì các hạ hẳn là người của đảo Trích Tiên".



Cô gái dừng bước lại, lúc này, chuôi kiếm gỗ đột nhiên bay trở về trước mặt nàng ta, sau đó nàng ta nhẹ nhàng bay lên.




Cô gái nhìn Diệp Huyên, đang định ra tay thì Diệp Huyên đột nhiên nói: "Các hạ xuống đây giết ta thì cũng phải có lý do nào đó chứ?"



Lúc này thân thể hắn đang tự chữa trị, nhưng chiêu kiếm vừa rồi khiến hắn bị thương quá nặng, nên vẫn cần chút thời gian nữa!



Cô gái cầm lấy hồ lô rượu bên hông uống một ngụm lớn rồi nói: "Có người trả giá cao để ta lấy đầu ngươi!"



Diệp Huyên vội vàng nói: "Mặc kệ đối phương đã ra giá bao nhiêu, ta trả gấp đôi!"



Cô gái buông hồ lô rượu xuống, nàng ta nhìn Diệp Huyên, lông mày hơi nhíu lại: "Gấp đôi?"



Diệp Huyên gật đầu: "Gấp đôi!"



Cô gái lắc đầu: "Ta làm người có nguyên tắc lắm!"



Diệp Huyên xòe tay thẳng ra: "Năm lần!"



Năm lần!



Mắt cô gái sáng lên: "Có thể thương lượng!"



Diệp Huyên: "..."



Cô gái xòe lòng bàn tay ra, trong tay nàng là một sợi khí màu tím đậm: "Đối phương cho ta cái này, bảo ta lấy mạng ngươi rồi lục ra một thứ trên người ngươi cho họ".



Tử khí!



Diệp Huyên nhìn tử khí kia, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc, sợi tử khí này tinh khiết thật!



Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Ngươi có thứ này không?"



Diệp Huyên nhìn về phía cô gái: "Cô cần cái này à?"



"Đúng!:



Nói xong, nàng ta lại lấy hồ lô ra nốc một hơi lớn.



Rất cá tính!



Sau khi uống rượu xong, cô gái nhìn về phía Diệp Huyên: "Có không?"



Diệp Huyên gật đầu: "Có!"



Cô gái bước lên đứng đối diện với Diệp Huyên.



Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Đối phương cho ta một trăm sợi tử khí như này".



Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, trong tay hắn có một chùm tử khí, nếu tính theo sợi thì ít nhất cũng phải một nghìn!
Tử khí này của hắn còn tinh khiết hơn của cô gái kia!



Thấy trong tay Diệp Huyên có nhiều tử khí như thế, cô gái đeo kiếm gỗ đột nhiên khựng lại, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Nhiều thế?"



Diệp Huyên cười nói: "Ừ, cho cô hết đấy!"




"Ngươi cho ta năm trăm sợi là được rồi!"



Diệp Huyên lắc đầu: "Còn lại coi như là tặng cho cô".



Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Tại sao?"



Diệp Huyên cười nói: "Xem như để kết bạn với cô vậy! Được không?"



Bạn!




Cô gái im lặng!



Diệp Huyên nhìn cô gái, trong lòng âm thầm đề phòng.



Thực lực của cô gái này cao hơn Tất Thương không ít, hắn cũng không dám xem thường.



Cô gái đột nhiên nhận lấy tử khí rồi nhìn Diệp Huyên: "Còn nữa không?"



Diệp Huyên không nói hai lời, lại lấy ra thêm một nghìn sợi tử khí cho nàng ta.



Cô gái cũng không từ chối, nàng nhận hết tử khí rồi nói: "Người thuê ta giết ngươi đến từ Lục Duy, cụ thể là ai thì ta không biết!"



Lục Duy!



Diệp Huyên híp hai mắt lại.



Là ai?



Chắc hẳn không phải là Liên Hợp Điện!



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, hắn bỗng phát hiện, Liên Hợp Điện không thể đại diện cho toàn bộ Lục Duy, Liên Hợp Điện không tìm hắn gây sự, không có nghĩa là các thế lực khác cũng không!



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên trên, vốn hắn đã nghĩ bây giờ bản thân không còn kẻ địch ở Ngũ Duy lẫn Lục Duy, thế nhưng bây giờ xem ra không phải là vậy rồi!



Cô gái đột nhiên nói: "Thực lực đối phương rất mạnh".



"Đối phương còn ở đây không?"



"Còn!"



Diệp Huyên bỗng hỏi: "Cô rất cần tử khí à?"



"Đúng!"



Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta mời cô về làm hộ vệ, cô thấy được không?"



Cô gái nói: "Đắt đấy!"



Diệp Huyên do dự một chốc rồi hỏi: "Có thể giảm giá chút không?"



"Một ngày ba trăm sợi tử khí".

1647850125045.png


"Đảo Trích Tiên!"



Đảo Trích Tiên!



Diệp Huyên liếc nhìn cô gái, quả nhiên như hắn đoán, đối phương đến từ đảo Trích Tiên.




Cô gái lại hỏi: "Đi không?"



"Cô bảo ta đến đó để làm gì?"



"Có lẽ cần ngươi giúp một chút!"



Diệp Huyên gật đầu: "Đi!"



"Đi!"




Nói xong, nàng ta lập tức ngự kiếm bay lên.



Diệp Huyên cười khổ, cô gái này sao hào sảng quá!



Lúc này, Tất Thương bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Tất Thương liếc nhìn tia kiếm quang ở phía xa rồi khẽ hỏi: "Diệp tiểu hữu, sao nàng lại đến tìm cậu vậy?"



Diệp Huyên nói: "Có người ở Lục Duy thuê nàng giết ta!"



"Lục Duy?"



Tất Thương cau mày: "Là ai?"



Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết, nhưng ta sẽ điều tra cho rõ!"



Tất Thương gật đầu: "Xem ra Thượng giới vẫn có vài người chưa từ bỏ ý định, muốn cướp đoạt thư phòng của tiểu hữu!"



Diệp Huyên nhìn về phía Tất Thương: "Tiền bối, chuyện nơi đây giao cho ông nhé, ta phải đến đảo Trích Tiên một chuyến!"



Tất Thương do dự một lát rồi bảo: "Nguy hiểm đấy!"



Diệp Huyên cười nói: "Không sao đâu!"



Nói xong, hắn cũng ngự kiếm bay lên, chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.



Tất Thương nhìn về nơi xa rồi lắc đầu: "Thượng giới kia là não heo à? Diệp thiếu mà các ngươi cũng dám động vào? Một lũ thiểu năng!"



Nói xong, gã xoay người rời đi.



...



Cuối chân trời, Diệp Huyên và cô gái kia cùng ngự kiếm bay, cô gái rất thích uống rượu, dọc đường đi không biết đã uống bao nhiêu rồi, toàn thân nồng nặc hơi men!



Diệp Huyên liếc mắt nhìn cô gái: "Tiền bối tên là gì?"



Cô gái thả hồ lô xuống: "A Tửu!"



A Tửu!



Vẻ mặt Diệp Huyên hơi thay đổi!



Chẳng trách cô thích uống rượu!



Cô gái quay đầu liếc nhìn Diệp Huyên: "Thực lực của ngươi rất tốt, ở cảnh giới này mà có thể chỉ bị thương khi đỡ một kiếm của ta, toàn bộ Linh Vực này, có lẽ chỉ mỗi nha đầu của Âm Linh tộc kia là miễn cưỡng làm được thôi!"



Quan Âm!



Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối biết Quan Âm cô nương sao?"


Cô gái tùy ý nói: "Từng gặp qua, sau đó có chỉ bảo nàng ta hai lần".
Diệp Huyên giần giật mí mắt, may mà chỉ mới chỉ bảo hai lần chứ không phải thu nhận đối phương làm đồ đệ, không thì hắn gặp phiền phức to rồi.



Hắn coi như cũng đã phát hiện ra, thực lực của cô gái trước mắt này vượt xa Quan Thánh và Tất Thương!



Kiếm tu cùng đẳng cấp, sức chiến đấu thường sẽ vượt bậc hơn hẳn!




Cô gái lại nói: "Ngươi đã lĩnh ngộ được Vực?"



Diệp Huyên gật đầu.



Cô gái nói: "Vực của ngươi có vấn đề rất lớn!"



Nghe vậy, Diệp Huyên liền vui vẻ trong lòng, hắn vội hỏi: "Vấn đề gì vậy?"




Cô gái cầm hồ lô bên hông nốc một hơi lớn, sau đó bảo: "Vực của ngươi quá đơn bạc, không có kiếm ý mạnh mẽ hay kiếm niệm để chống đỡ, loại Vực này giống bèo trôi trên mặt nước vậy, quá yếu ớt, thổi một hơi là bay ngay".



Diệp Huyên do dự một chút rồi hỏi: "Kiếm niệm?"



Cô gái nhìn Diệp Huyên: "Sư phụ của ngươi không dạy à?"



Diệp Huyên mở to mắt nhìn, sau đó lắc nguầy nguậy: "Không có! Nàng chỉ vẽ cho ta một con đường, còn lại thì ta tự mình tìm tòi!"



Cô gái khẽ nói: "Chẳng trách!"



Nói xong, nàng ta lại treo hồ lô rượu sang bên hông, sau đó nói: "Kiếm niệm chính là niềm tin kiếm đạo của ngươi, kiếm niệm ở trên kiếm ý, sau khi ý đạt đến cực hạn sẽ trở thành niệm, là một loại thăng hoa của kiếm ý, nhất niệm nhất kiếm, nhất kiếm nhất niệm, vạn niệm vạn kiếm, vạn kiếm vạn niệm".



Kiếm niệm!



Diệp Huyên trầm mặc.



Lúc này đây, hắn đột
nhiên phát hiện ra được một thế giới mới của kiếm đạo!



Kiếm niệm!



Phía xa, A Tửu không nói gì thêm nữa, nàng ta tiếp tục cầm hô lô nốc rượu.



Diệp Huyên vội vã đi đến trước mặt A Tửu, hắn cười xòa rồi nói: "A Tửu tiền bối, trên kiếm ý là kiếm niệm, vậy phải là sao để nhất niệm nhất kiếm, nhất kiếm nhất niệm?"



A Tửu nhìn về phía Diệp Huyên: "Niềm tin kiếm đạo của ngươi là gì?"



Diệp Huyên im lặng.



Niềm tin kiếm đạo?



Diệp Huyên không suy nghĩ bao lâu đã đáp: "Thủ hộ!"



Hắn muốn dùng kiếm để bảo vệ muội muội Diệp Liên, bảo vệ mọi người bên cạnh.



A Tửu khẽ nói: "Thủ Hộ Chi Niệm... Vậy kiếm của ngươi chính là Thủ Hộ Chi Kiếm, niềm tin kiếm đạo của ngươi mạnh bao nhiêu thì kiếm niệm của ngươi sẽ mạnh bấy nhiêu!"



Nói xong, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Kiếm mạnh vì người, mà người mạnh là vì niệm".



Diệp Huyên vội hỏi: "Phải làm sao?"



A Tửu trầm ngâm một lát rồi nói: "Lấy niệm làm kiếm".


Diệp Huyên lại hỏi: "Phải như nào mới lấy niệm làm kiếm được?"
A Tửu nhìn Diệp Huyên: "Ngươi hỏi thế thì thôi dẹp khỏi nói nữa!"



Diệp Huyên: "..."



A Tửu lại nói: "Làm sao để lấy niệm làm kiếm thì cần chính ngươi tự ngộ ra, ngươi có thể ngộ thì sẽ thành, nếu không ngộ được thì có nói bao nhiêu cũng vô nghĩa".




Diệp Huyên nhín về phía chuôi kiếm gỗ của A Tửu: "A Tửu tiền bối, thanh kiếm này là kiếm gỗ bình thường thôi à?"



A Tửu gật đầu: "Đúng vậy!"



Kiếm gỗ!



Diệp Huyên trầm mặc.




Đối phương dùng một thanh kiếm gỗ đã có thể phá vỡ Kiếm Vực và thân thể của hắn!



Kiếm niệm!



Diệp Huyên hít sâu một hơi, con đường kiếm đạo này còn xa hơn hắn tưởng nhiều!



Người phụ nữ trước mắt này mới là Phàm Kiếm chân chính!



Một thanh kiếm thường ở trong tay nàng ta lại có thể sánh ngang với thần binh lợi khí!



Còn như cô gái váy trắng thì chắc chắn cảnh giới của nàng cao hơn với cô gái trước mắt này nhiều, vậy thì vấn đề đến rồi!



Rốt cuộc cô gái váy trắng đã đạt được đến mức độ nào?



Có một muội muội quá mức mạnh mẽ cũng không hẳn toàn là chuyện tốt!



Diệp Huyên lắc đầu cười khổ, hắn nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, kiếm niệm, phải như thế nào mới có thể hóa niềm tin kiếm đạo của mình thành kiếm đây?



Diệp Huyên rơi vào trầm tư.



Mà A Tửu cũng không quấy rầy Diệp Huyên, chỉ đứng cạnh nốc rượu.



Dọc đường đi, Diệp Huyên nghĩ mãi mà không ra, nghĩ đến mức có hơi đau đầu, hắn rất muốn hỏi cô gái trước mắt này, nhưng hắn biết sẽ không có đáp án nào cả!



Kiếm tu là vậy đấy, có thể ngộ thì sẽ thành, không thể ngộ thì có nói nhiều hơn cũng vô ích!



Đúng lúc này, A Tửu đột nhiên nói: "Chúng ta đến rồi!"



Diệp Huyên nhìn về phía cách đó không xa, nơi chân trời có một hòn đảo.



Đảo Trích Tiên!



A Tửu dẫn Diệp Huyên đáp xuống đảo, lúc đi ngang qua một nơi, Diệp Huyên thấy một pho tượng, khi bắt gặp pho tượng này, hắn lại ngẩn người. Hắn biết pho tượng này!



Pho tượng này là một người đàn ông mặc trường bào màu mây trắng, bên hông có đeo một thanh kiếm.



Chính là chủ nhân của một trong ba thanh kiếm trên đỉnh tháp!



Lúc này đây, Diệp Huyên có chút mơ hồ.



...



Một trong những chủ nhân của mấy thanh kiếm trên đỉnh tháp!


Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Tửu trước mặt: “A Tửu tiền bối, người này là?”
A Tửu nhìn về phía pho tượng kia, nhẹ giọng nói: “Sư tổ của đảo Trích Tiên ta”.



Sư tổ đảo Trích Tiên!



Diệp Huyên im lặng.




A Tửu lại nói: “Có vẻ như ngươi biết sư tổ!”



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Thật không dám giấu diếm, ta là người thừa kế của sư tổ các cô!”



“Ặc?”



A Tửu suýt phun rượu vừa uống vào ra.



Diệp Huyên nhìn A Tửu, vẻ mặt vô tội: “Ta nghiêm túc mà!”




A Tửu chớp mắt: “Có chứng cứ không?”



Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Có!”



Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm trên đỉnh tháp xuất hiện trong tay hắn.



Chính là kiếm của kiếm tu kia!



Thấy thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, nét mặt A Tửu lập tức thay đổi!



Diệp Huyên nhìn A Tửu: “Ta không nói dối đúng không?”



A Tửu hỏi Diệp Huyên: “Ngươi lấy kiếm này ở đâu?”



Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sư phụ cho ta!”



Nét mặt A Tửu hơi kỳ lạ, nàng ta cầm bình rượu hồ lô bên hông lên uống một ngụm, lúc này, đầu óc nàng ta rất hỗn loạn.



Không ngờ tên trước mặt lại có bội kiếm của sư tổ!



Cái quái gì vậy!



Còn gọi sư tổ là sư phụ!



Vậy mình phải gọi hắn là gì?



Diệp Huyên chợt cất lời: “Tính theo vai vế, ta nên gọi cô là sư tỷ!”



Sư tỷ!



A Tửu nhìn về phía Diệp Huyên, vội vàng gật đầu: “Đúng thế, gọi sư tỷ!”



Diệp Huyên vội cung kính hành lễ: “Bái kiến sư tỷ!”



A Tửu đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại quen được sư tổ?”



Diệp Huyên chần chừ một lúc mới nói: “Rất lâu trước đây, ta từng gặp phân thân của ông ấy, ông ấy kinh ngạc trước thân thể của ta, còn có thiên phú dị bẩm, cho nên nhận ta làm đệ tử!”



A Tửu quan sát Diệp Huyên, sau đó nói: “Chỉ thế thôi ư?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”



A Tửu nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, nàng ta im lặng một lát rồi mới nói: “Bây giờ ta hơi bối rối, để ta uống ngụm rượu lấy lại bình tĩnh đã!”



Nói xong, nàng ta lại cầm bình rượu hồ lô bên hông lên.



Diệp Huyên: “…”



1647850151026.png


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện