Lý Trần Phong gật đầu, sau đó lui xuống.
Trong điện, ánh mắt của Văn Chiêu Nhược đượm nỗi lo lắng.
Cổ Tự im hơi lặng bóng hơn mấy vạn năm nay!
Thế mà bây giờ lại có động tĩnh, chính là sự xuất hiện của Tiên Tri năm ấy.
Nàng ta biết mọi chuyện xuất phát từ Cổ Tự, bởi vì năm đó Tiên Tri đã từng ở Văn Điện một khoảng thời gian.
Bọn họ là kỳ nhân!
Văn Chiêu Nhược im lặng một lúc, rồi nàng ta đứng dậy rời đi, chốc sau nàng ta đã đến bên bờ hồ, ở đấy có một lầu nhỏ. Trong lầu nhỏ vọng đến tiếng đàn cầm.
Văn Chiêu Nhược đến lầu nhỏ, thì nhìn thấy có một vị cô gái đang đánh đàn.
Cô gái này chính là Thiên Đạo Lục Duy.
Văn Chiêu Nhược cười nói: “Không ngờ ngươi lại nhàn rỗi đến vậy!”
Thiên Đạo Lục Duy dừng tay, nàng ta nhìn thằng vào Văn Chiêu Nhược, cười nói: “Chiêu Nhược, ngươi cũng đừng bận rộn như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”
Văn Chiêu Nhược lắc đầu: “Đạo kiếm của cô gái kia làm Lục Duy trọng thương, quá nhiều chuyện vụn vặt xuất hiện, ta chẳng thể nào không bận rộn cho được!”
Cô gái kia!
Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Thiên Đạo Lục Duy dần dần biến mất.
Ban đầu chỉ thiếu chút nữa thôi nàng ấy đã hủy diệt Lục Duy!
Văn Chiêu Nhược đột nhiên nói: “Đừng nhắc đến nàng ấy nữa, lần này ta đến tìm ngươi, là có chuyện muốn nói với ngươi”.
Thiên Đạo Lục Duy nhìn Văn Chiêu Nhược: “Chuyện gì?”
Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyên ở hạ giới truyền tin đến, nói rằng cường giả Lục Duy có người