Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời sao ở phía chân trời kia, nhẹ giọng nói: “Đến cũng thật là nhanh!”
Giọng nói kia lại hỏi: “Người mà ngươi nói là Tiên Tri sao?”
Thiên Đạo lạnh nhạt nói: “Còn ai khác ngoài hắn!”
Giọng nói kia lại hỏi: “Hắn rốt cuộc là ai?”
Thiên Đạo nhẹ giọng nói: “Một người đáng thương! Đương nhiên, Diệp Huyên càng đáng thương, hiệp sĩ đội nồi này!”
Nói xong, nàng ta lắc đầu: “Không được, sắp xảy ra chuyện lớn, ai mà chống đỡ nổi? Ta phải trốn đi một thời gian, rất nguy hiểm!”
Nói xong, nàng ta xoay người bỏ chạy.
Giọng nói đột nhiên vang lên: “Ngươi không cảnh báo hắn một chút sao?”
Tiếng của Thiên Đạo từ phía xa vọng tới: “Đã cảnh báo rồi!”
....
Phía dưới, Diệp Huyên đang tu luyện đột nhiên mở hai mắt, trong đầu hắn vang lên giọng của Thiên Đạo: “Nguy hiểm, rất nguy hiểm, vô cùng vô cùng nguy hiểm. Đừng tìm ta, ta đã rời khỏi Ngũ Duy rồi!”
Diệp Huyên nghe xong không hiểu chuyện gì cả!
Nguy hiểm?
Vô cùng vô cùng nguy hiểm?
Cái quỷ gì vậy?
Rốt cuộc là chuyện gì!
Diệp Huyên không hiểu ra sao.
Lúc này, giọng của Đại tỷ đột nhiên vang lên: “Nàng ta không giống như đang nói đùa!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta biết nàng ta không phải nói đùa, nhưng mà rốt cuộc là nguy hiểm gì?”
Bây giờ hắn có thể nói là có khá ít kẻ địch, ở Ngũ Duy đã không còn kẻ địch, Lục Duy có, nhưng hẳn cũng chỉ là số ít. Có thể nói, trừ phi tất cả các