Sau khi lớn lên, thân là thế tử nhà họ Diệp, lúc này trên người hắn lại có thêm một phần trách nhiệm, đó là tranh giành lợi ích vì gia tộc, phấn đấu vì gia tộc!
Cho dù sau này gia tộc vứt bỏ hắn và muội muội, nhưng hắn chưa từng thấy thẹn với nhà họ Diệp!
Hiện giờ hắn là viện trưởng của học viện Thương Lan, hắn là Quốc Sĩ Khương Quốc, là đại ca của Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi…
Trách nhiệm vẫn luôn tồn tại, hơn nữa càng lúc càng lớn!
Đàn ông nên gánh vác trách nhiệm thuộc về bản thân mình.
Mệt mỏi?
Đúng vậy, sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng nếu như không có một thế gia tốt, không có một người phụ thân tốt, nếu như ngươi không mệt mỏi thì chỉ có thể là một tên bỏ đi mà thôi!
Vừa nghĩ tới đây, một luồng kiếm ý đột nhiên tỏa ra từ trong cơ thể Diệp Huyên!
Diệp Huyên ngẩn ngơ tại chỗ.
Kiếm ý này tự mình tỏa ra… Kiếm ý này có ý thức hay sao?
Diệp Huyên cảm thấy giật bắn người khi nghĩ như vậy.
Còn có một việc nữa, nếu như là kiếm ý Thiện Ác vậy có mặt thiện thì cũng phải có mặt ác, chỉ là mặt ác đâu rồi?
Uy lực của kiếm ý Ác Niệm như thế nào?
Diệp Huyên khá tò mò.
“Ngươi là Diệp quốc sĩ phải không?”
Lúc này một giọng nói vang lên bên tai Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái cầm ô hoa bướm đứng ở đó.
Cô gái này bề ngoài xinh đẹp, vóc dáng rất được, hiện giờ nàng ta đang nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ ngờ vực.
Cô gái đó vừa dứt lời, một vài người xung quanh đua nhau nhìn về phía Diệp Huyên!
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta không phải Diệp quốc sĩ, Diệp quốc sĩ đẹp trai phong độ, khí chất ngời ngời, tài năng lẫn vẻ bề ngoài đều có cả, xuất sắc như cây ngọc đón gió vậy… Vẻ đẹp trai của hắn không có bất kỳ ngôn từ nào miêu tả được, sao ta có thể là Diệp quốc sĩ cơ chứ? Ta không bằng một phần vạn của hắn!”
Cô gái:
Sau khi Diệp Huyên nói xong, mặt không hề đỏ, hơi thở không rối loạn, hắn quay người rời đi.
Lúc này cô gái đột nhiên lấy ra một bức vẽ chân dung từ trên người ra, bên trên chính là Diệp Huyên.
Cô gái nhìn bức chân dung, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Diệp Huyên, nàng ta nói nhỏ: “Rất giống mà!”
Diệp Huyên:
Lúc này cô gái đột nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Có phải là ngươi hay không?”
Diệp Huyên cảm thấy bất đắc dĩ: “Cô muốn làm gì hả?”
Nghe Diệp Huyên nói vậy, hai mắt cô gái sáng bừng lên: “Đúng là ngươi hả?!”
Vừa dứt lời, chiếc ô trong tay nàng ta đóng lại, ngay sau đó, chiếc ô chỉ thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.
Kiếm thế!
Kiếm ý!
Tông Sư Kiếm Đạo!
Trong lòng Diệp Huyên giật thót, cô gái này là Tông