*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Huyên lướt nhìn tờ giấy bổi một lượt, trên tờ giấy bổi viết hàng trăm loại vật liệu, có thứ hắn đã từng nghe thấy, cũng đã từng nhìn thấy, nhưng phần lớn trong số này là chưa từng nghe qua.
Diệp Huyên cất tờ giấy bổi, sau đó nói: “Tiền bối, ta sẽ phái người đi tìm. Người cùng ta trở về Vu Thành không? Ta sẽ phái vài người đến giúp tiền bối!”
Thợ rèn già nhàn nhạt nói: “Ngươi là đang xem thường ta đó sao?”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Đâu có, chỉ là muốn tìm cho tiền bối một vài trợ thủ!”
Thợ rèn già nói: “Ngươi chỉ cần lo đi tìm vật liệu là được rồi, ta không cần người khác tới giúp!”
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó nói: “Được!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đối với thợ rèn già, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Nhìn Diệp Huyên rời đi, thợ rèn già khẽ nói: “Tên nhóc này đúng là càng đi càng xa mà!”
…
Sau khi Diệp Huyên trở về Vu tộc, hắn tìm đến Quan Âm, sau đó đưa tờ giấy bổi kia cho Quan Âm.
Quan Âm lướt nhìn một lượt, rất nhanh ngay sau đó, ả ta nhíu mày.
Diệp Huyên hỏi: “Sao thế?”
Quan Âm trầm giọng nói: “Trên này có rất nhiều vật liệu ta chưa từng nghe qua!”
Nói đoạn, ả ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cái người mà ngươi tìm kia, nếu không phải là thần tiêu thì chính là tên bịp bợm!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy chắc là thần tiên rồi!”
Quan Âm gật đầu: