Ở nơi xa, Diệp Huyên xoa bụng mình, hiện giờ hắn cũng cảm thấy khá kinh ngạc.
Bởi vì khi nãy trong thời khắc mấu chốt hắn sử dụng kiếm ý Thiện Niệm để bảo vệ những bộ phận quan trọng ở bụng mình, vốn hắn chỉ mong triệt tiêu một phần lực lượng của Mộ Thanh Huyền nhưng hắn lại phát hiện ra nếu tập trung kiếm ý vào một chỗ, sau khi kiếm ý Thiện Niệm ngưng tu lại thì giống như một lớp áo giáp, hơn nữa lớp áo giáp này còn hiệu quả hơn cả giáp Đại Địa trước đây!
Khi nãy chịu một đấm của Mộ Thanh Huyền nhưng hắn không hề bị thương, chỉ bị chấn động mà thôi!
Phát hiện này khiến Diệp Huyên vô cùng mừng rỡ, hóa ra kiếm ý Thiện Niệm còn có tác dụng như vậy, hoặc có thể nói tác dụng của kiếm ý Thiện Niệm chính là bảo vệ, bởi vì hắn phát hiện ra lực sát thương của kiếm ý Thiện Niệm chẳng ra sao cả, ngược lại thì nó có hiệu quả bảo vệ rất mạnh mẽ!
“Mau đánh đi!”
Giữa đám đông, chẳng biết có ai đó đột nhiên hô lên.
Mọi người:
Mộ Thanh Huyền nhìn Diệp Huyên: “Đến đây, để ta xem ngươi yêu nghiệt tới mức nào!”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên bay tới một bên cạnh một tảng đá khổng lồ cao tới mấy trượng ở cách ông ta hơn một trượng, ông ta quét chân đá lên tảng đá khổng lồ kia đi, tảng đá lập tức bay thẳng về phía Diệp Huyên ở gần đó.
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, bước nhanh về phía trước một bước, đâm kiếm tới.
Chỉ là một kiếm đơn giản!
Vù!
Tảng đá lớn lập tức bị chia làm hai, nhưng kiếm của Diệp Huyên cũng bị cản lại, bởi vì có hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của hắn!
Sau khi kẹp lấy kiếm của Diệp Huyên, Mộ Thanh Huyền đang định ra tay thì đúng lúc này, một thanh phi kiếm bất ngờ từ trong cơ thể Diệp Huyên bay ra ngoài.
Đồng tử Mộ Thanh Huyền co lại, tay phải vung lên đánh ra một chỉ.
Rầm!
Một thanh phi kiếm bị đánh bay, nhưng lại có một thanh phi kiếm chém tới!
Mũi chân Mộ Thanh Huyền đạp nhẹ lên mặt đất, thân thể tung bay về phía sau, nhưng thanh phi kiếm kia vẫn ở trước mặt ông ta, đồng thời chỉ cách giữa trán ông ta vài tấc!
Hiện giờ ông ta đã cảm nhận rõ được kiếm mang ở trên phi kiếm của Diệp Huyên!
Sắc bén vô cùng!
Đầu Mộ Thanh Huyền đột nhiên nghiêng sang một bên, tránh né thanh phi kiếm này, nhưng ngay sau đó, lại có thêm một thanh phi kiếm xuất hiện trước mặt ông ta!
Mộ Thanh Huyền lập tức lui về phía sau hơn một trượng, nhưng rất nhanh sau đó, ông ta lại phóng về phía trước, tung ra một cú đấm.
Rầm!
Ông ta tung ra một cú đấm, lực lượng mạnh mẽ ở bên trong ngăn cản bảy thanh phi kiếm ở trước mặt ông ta!
Thế nhưng ông ta cũng không thể đánh lui bảy thanh phi kiếm này!
Đúng lúc này, Diệp Huyên đang ngự kiếm ở phía xa đột nhiên như một làn gió phóng thẳng về phía Diệp Huyên, hắn cầm kiếm Liên Tú, bên trong kiếm mang theo một luồng kiếm thế, kiếm thế đang điên cuồng tăng lên.
Tụ thế!
Khi Diệp Huyên còn cách Mộ Thanh Huyền hơn một trượng, kiếm thế ẩn chứa bên trong kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên đã vượt xa thế của một cường giả Thần Hợp Cảnh có được.
Khi thấy cảnh này, ánh mắt Mộ Thanh Huyền trở nên nghiêm túc hơn nữa! Có thể nói là ánh mắt ông ta biến tử nghiêm túc trở thành kiêng dè!
Đúng lúc này, Diệp Huyên bất ngờ nhảy lên, ngay sau đó, hai tay cầm kiếm của hắn ta đột nhiên chém thẳng về phía đỉnh đầu Mộ Thanh Huyền!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Khi Diệp Huyên chém một kiếm kia xuống, kiếm thế lập tức tăng vọt gấp mấy lần.
Hiện giờ trong một kiếm này đã ẩn chứa thế sánh với Vạn Pháp Cảnh!
Diệp Huyên chưa đạt tới Vạn Pháp Cảnh, nhưng một kiếm này đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh!
Ở phía dưới, ánh mắt Mộ Thanh Huyền lộ ra vẻ dữ tợn.
Chân phải ông ta đạp về sau một cái, tay chắp trước ngực, hơi thở trên người ông ta lập tức tăng vọt,