Xung quanh yên tĩnh như chết!
Tả viện sứ trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Ông ta vẫn chưa chết, nhưng giờ phút này sự sống trong cơ thể ông ta đang tan biến với tốc độ cực nhanh, không chỉ vậy, ông ta hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Ông ta bị khoá chặt, không phải cơ thể mà là linh hồn!
Lúc này sự sống và linh hồn trong cơ thể ông ta đang dần tan biến với tốc độ cực nhanh, không lâu sau đó, trên thế giới này không còn người như ông ta, chẳng những thế, có lẽ ngay cả kiếp sau ông ta cũng không có.
Người chết có luân hồi và đầu thai, nhưng tiền đề của tất cả những điều này là phải có dấu ấn linh hồn.
Mà sợi tóc này cực kỳ có khả năng xoá mất dấu ấn linh hồn của ông ta!
Trong tình huống bình thường, dấu ấn linh hồn sẽ được sự phù hộ của thiên địa luân hồi, người chết như đèn tắt, nhưng dấu ấn linh hồn không thể nào xoá được, ngay cả ông ta.
Nên nói rằng, trong số những người ông ta quen biết, không ai có cách xoá dấu ấn linh hồn!
Mà người phụ nữ trước mặt này rất có khả năng sẽ làm được!
Đây chắc chắn không phải Kiếm Tiên, hoặc nói không phải Kiếm Tiên đơn giản!
Giờ phút này, trong lòng Tả viện sứ sợ hãi gần chết.
Ông ta biết, học viện Thương Mộc đã đánh giá thấp thực lực của cô gái bí ẩn trước mặt này.
Không chỉ Tả viện sứ, lúc này đám người ông lão gầy gò bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức ngây người!
Một sợi tóc đã có thể khoá chặt Tả viện sứ!
Đây là phương pháp gì?
Đám người ông lão gầy gò nhìn chằm chằm vào cô gái bí ẩn, ai cũng cực kỳ phòng bị như gặp địch mạnh.
Cô gái bí ẩn không quan tâm đám người ông lão gầy gò, mà xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Huyên cười khổ, cảm thấy thế nào?
Giờ đây hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn tàn phế!
Kiếm bị huỷ đồng nghĩa với việc đan điền bị huỷ, hắn bây giờ như một người bình thường, thậm chí không phải võ giả!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn cô gái bí ẩn, hắn muốn xem thử cô gái bí ẩn trông thế nào, nhưng tiếc là hắn không thể nhìn thấy diện mạo của cô gái bí ẩn, mà cô gái bí ẩn đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy!
Cô gái bí ẩn lạnh nhạt hỏi: “Có biết tại sao ta lại bảo ngươi đến lấy kiếm không?”
Diệp Huyên nghĩ ngợi, sau đó đáp: “Người mạnh, kiếm mạnh”.
Cô gái bí ẩn khẽ gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ tới đây coi như tạm được, nhưng bảo ngươi đến lấy kiếm còn một hàm ý khác, về lý do tại sao thì ngươi tự nghĩ đi”.
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, ta, ta đã tàn phế!”
“Tàn phế?”
Cô gái bí ẩn cười khẩy: “Tàn phế là gì? Không còn đan điền kiếm, ngươi không phải là kiếm tu?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi hỏi: “Ta còn cứu được không?”
Cô gái bí ẩn lạnh lùng đáp: “Không, ngươi hết thuốc chữa rồi, chờ chết đi!”
Diệp Huyên:
Cô gái bí ẩn không nói với Diệp Huyên nữa mà quay người đi về phía đám người ông lão gầy gò.
Sau lưng nàng ấy, Diệp Huyên hơi cúi đầu suy tư, lúc này trong đầu hắn chỉ có một câu.
Không còn đan điền kiếm, hắn cũng không phải là kiếm tu nữa ư?
Diệp Huyên rơi vào suy tư.
Còn cô gái váy trắng đã bước đến trước mặt đám người ông lão gầy gò, ông ta nhìn chằm chằm vào cô gái váy trắng: “Các hạ không phải Kiếm Tiên!”
“Kiếm Tiên?”
Cô gái váy trắng nở nụ cười mỉa mai: “Đó là chuyện của hàng trăm nghìn năm trước rồi!”
Ông lão gầy gò nhìn cô gái váy trắng, tay phải nắm chặt gậy chống