Với Diệp Huyên, đã là người thì không thể quên thù, càng không thể quên ơn.
Đối xử tệ với hắn, hắn sẽ luôn nhớ.
Đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ luôn nhớ!
Lục lâu chủ nhìn Diệp Huyên, trong mắt có chút phức tạp.
Thật ra trước đây khi Tuý Tiên Lâu ủng hộ Diệp Huyên, ông ta khá phản đối vì Diệp Huyên đang bị cuốn vào vòng xoáy, Tuý Tiên Lâu nhúng tay rất có khả năng mang lại cho mình tai hoạ ngập đầu.
Mặc dù phản đối, nhưng sau khi tất cả mọi người quyết định ủng hộ, ông ta cũng không nói gì thêm.
Và bây giờ, sự thật chứng minh quyết định của Tuý Tiên Lâu khi đó là đúng.
Không phải nói lần này Diệp Huyên giúp đỡ, mà là thiên phú và tiềm năng của Diệp Huyên.
Với thiên phú và tiềm năng của hắn, chắc chắn hắn có thể tiến rất xa trong tương lai.
Sau này Diệp Huyên tiến xa bao nhiêu, Tuý Tiên Lâu sẽ được lợi bấy nhiêu.
Không nói sau này, thật ra bây giờ Tuý Tiên Lâu ở Thanh Châu đã có thể được lợi rồi.
Vì hai thế lực lớn nhất ở Thanh Châu hiện tại là Đế Quốc Đại Vân và học viện Thương Lan, học viện Thương Lan có Diệp Huyên, còn có Đạo Binh Thương Lan.
Nếu tổng lâu Tuý Tiên Lâu không phái người đến thì ở Thanh Châu, Tuý Tiên Lâu kém xa học viện Thương Lan.
Bây giờ học viện Thương Lan thật sự rất mạnh, đặc biệt là đội Đạo Binh Thương Lan chắc chắn không thua Đạo Binh của Tuý Tiên Lâu ở Trung Thổ Thần Châu!
Sau khi bàn bạc với Diệp Huyên, Lục lâu chủ lập tức đi thông báo cho Tuý Tiên Lâu ở khắp Thanh Châu, bảo họ đi đến Khương Quốc.
Còn Diệp Huyên thì dẫn Thác Bạt Tiểu Yêu lên thuyền bay trở về Khương Quốc.
Trên boong thuyền bay, Diệp Huyên và Thác Bạt Tiểu Yêu đứng ở mũi thuyền, phía dưới thuyền bay là một con sông rộng mênh mông, hai bên sông là núi non vô tận, thỉnh thoảng còn có chim bay lượn qua núi cao.
Thác Bạt Tiểu Yêu chống hai tay lên can lan thuyền, ngắm nhìn núi sông phía dưới.
Nàng ta cứ thế nhìn say sưa như đang suy nghĩ gì đó.
Diệp Huyên nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thác Bạt Tiểu Yêu: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
Thác Bạt Tiểu Yêu hoàn hồn, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Ta đã xuất hiện mấy ngày nhưng cha vẫn chưa tới tìm ta, có phải ông ấy đi sinh đứa con khác rồi không?”
Diệp Huyên:
Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên giận dữ nói: “Chắc chắn đúng rồi! Ta biết ngay mà, chắc chắn ông ấy đã đi sinh đứa khác! Hừ, ta biết ông ấy đã chướng mắt ta từ lâu! Ngày nào cũng nói ta phá của, phá của phá của, của cải của ông ấy không phải cũng là của ta ư? Ta phá của của mình có vấn đề à? Ta không tức giận thì ông ấy tức giận cái gì!”
Diệp Huyên lắc đầu, tư duy logic của nha đầu này thực sự quá đáng sợ!
Không theo kịp! Không theo kịp!
Thác Bạt Tiểu Yêu bỗng thấp giọng thở dài: “Cha ta có một nữ nhi ưu tú như ta mà còn ngại này ngại kia, ta cảm thấy buồn cho ông ấy”.
Diệp Huyên:
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu: “Không nghĩ tiếp nữa!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu Diệp Tử, Trung Thổ Thần Châu cũng có một học viện Thương Lan, học viện Thương Lan của chúng ta có quan hệ gì với họ?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không liên quan, chúng ta là chúng ta, họ là họ!”
Thác Bạt Tiểu Yêu chớp mắt: “Ngươi muốn làm một mình hả?”
Diệp Huyên cười đáp: “Cứ cho là vậy đi!”
Thác Bạt Tiểu Yêu