Nghe Giang Dạ nói như vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở lên quái lạ.
Ngoài Hoàng cung, bộ pháp khi xông tới của đội kỵ binh kia hoàn toàn đồng bộ với nhau, khí thế ngút trời, trên người mỗi tên kỵ binh đều mang theo hơi thở giết chóc nồng nặc, giống như được sinh ra để giết người vậy.
Chỉ nhìn khí thế và sát khí đã khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.
Đội kỵ binh này rất giống với Hắc Diễm quân của Đế Quốc Đại Vân, nhưng lại có chút khác biệt, bởi vì đội kỵ binh này tu luyện Sát Khí quyết của Binh gia!
Sát Khí quyết, sát ý càng lớn, lực chiến càng mạnh!
Tuy chỉ có một trăm người nhưng hơi thở và sát ý tỏa ra từ trên một trăm người này khiến những cường giả ở Trung Thổ Thần Châu cũng phải thay đổi sắc mặt.
Đội Đạo Binh này đã không hề thua kém Đạo Binh ở Trung Thổ Thần Châu!
Tốc độ của một trăm kỵ binh này rất nhanh, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã xông tới trước mặt Diệp Huyên.
Ngoài cô gái mặc giáp bạc cầm đầu ra, những binh sĩ còn lại đồng thời quỳ một gối xuống, đồng thanh hô: “Bái kiến viện trưởng!”
Tiếng hô như chuông đồng, đinh tai nhức óc!
Viện trưởng?
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngây ra như phỗng!
Đó là người của Diệp Huyên sao?
Khi cảm nhận được khí thế và hơi thở của Đạo Binh học viện Thương Lan, trong lòng Diệp Huyên vô cùng mừng rỡ.
Hắn đã phải trả một cái giá lớn mới xây dựng được đội Đạo Binh này, có thể nói hắn đã hao tổn rất nhiều tinh thần và sức lực.
Đội Đạo Binh này không hề khiến hắn phải thất vọng, hiện giờ đội Đạo Binh này tuyệt đối không yếu hơn Hắc Diễm quân của Đế Quốc Đại Vân.
Lúc này một cô gái mặc giáp bạc đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ấy đội mũ giáp và đeo mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.
Cô gái mặc áo giáp này chính là Khương Cửu, thống lĩnh của đội kỵ binh này.
Khương Cửu đánh giá Diệp Huyên: “Thần Hợp Cảnh?”
Diệp Huyên gật đầu: “Mới đạt tới!”
Khương Cửu gật đầu: “Ngươi là viện trưởng, hạ mệnh lệnh đi!”
Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng, đang định nói gì đó thì đúng lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu ở cách đó không xa đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nàng ta đi tới bên cạnh Diệp Huyên, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Thác Bạt Tiểu Yêu!
Diệp Huyên vội vàng hiểu ra, lập tức giới thiệu: “Xin giới thiệu cho Tiểu Cửu và mọi người biết, người ở bên cạnh ta là Thác Bạt Tiểu Yêu, đến từ Trung Thổ Thần Châu, đứng thứ tám trên bảng Yêu Nghiệt.
À đúng rồi, nàng ta cũng là phó viện trưởng học viện Thương Lan chúng ta, khi mọi người gặp nàng ta thì phải cung kính như khi gặp ta vậy”.
Những kỵ binh kia ngẩn ra, ngay sau đó bọn họ lấy lại bình tĩnh, đứng dậy hành lễ với Thác Bạt Tiểu Yêu: “Bái kiến phó viện trưởng!”
Khi nhìn thấy mọi người hành lễ, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức nở một nụ cười hài lòng.
Nàng ta gật đầu, nói như ông cụ non vậy: “Đều là người trong nhà mà, không cần phải khách khí như vậy đâu.
À…”.
Đam Mỹ Sắc
Nói tới đây, nàng ta đột nhiên nhìn sang phía Diệp Huyên, hỏi nhỏ: “Tiếp theo phải nói gì nhỉ?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Bảo bọn họ giết người, giết sạch đám người từ Trung Thổ Thần Châu tới!”
Thác Bạt Tiểu Yêu gật đầu: “Thật ra ta cũng suy nghĩ như vậy đó!”
Diệp Huyên:
Thác Bạt Tiểu Yêu giận dữ chỉ thẳng vào đám cường giả Trung Thổ Thần Châu ở phía xa: “Đám xấu xa các ngươi không ở yên Trung Thổ Thần Châu mà tới Thanh Châu làm điều ác, các ngươi… các ngươi có còn lương tri không hả? Các ngươi có còn tính người