Trên không trung, vẻ mặt của đám người Hợp Hoan lão nhân đều cực kỳ nghiêm túc.
Vạn Pháp Cảnh!
Mặc dù Giang Dạ bị thương nhưng cũng là Vạn Pháp Cảnh! Nhưng ông ta cứ thế đã bị Diệp Huyên giết!
Đó là một phát giết chết!
Mà Diệp Huyên mới Thần Hợp Cảnh!
Giờ phút này, mọi người không dám coi thường Diệp Huyên chút nào nữa.
Lúc này vẫn còn coi thường thì thật ngu xuẩn.
Giữa sân, vẻ mặt Liên Vạn Lý vẫn bình tĩnh, nàng ta chỉ nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên.
Kiếm bậc Thiên!
Loại bảo vật này rất hiếm có ở Đế Quốc Đại Vân nàng ta.
Như nghĩ tới gì đó, khoé miệng nàng ta hơi cong lên, không biết đang có ý đồ gì.
Mà lúc này, đám người Hợp Hoan lão nhân cũng chú ý đến thanh kiếm trong tay Diệp Huyên.
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, vẻ mặt họ lập tức trở nên nghiêm túc.
Kiếm bậc Thiên!
Cho dù ở Trung Thổ Thần Châu, loại bảo vật này cũng vô cùng, vô cùng hiếm thấy!
Khi một kiếm tu có được loại bảo vật này, đặc biệt còn là một thanh kiếm bậc Thiên thì hoàn toàn như hổ thêm cánh!
Hợp Hoan lão nhân liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn sang Liên Vạn Lý: “Liên cô nương, người này rất mạnh, chúng ta cần phải bắt tay nhau mới có thể giết chết hắn trong một chiêu, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, cô thấy sao?”
Liên Vạn Lý nghiêm túc gật đầu: “Được, ta ủng hộ các ông!”
Hợp Hoan lão nhân cười bảo: “Vậy thì tốt quá”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía Khô Tiếu Thiên ở bên phải: “Trước tiên bắt tay giải quyết tên Diệp Huyên này, còn việc Nội Mị Chi Nữ thuộc về ai tạm thời để sang bên, thế nào?”
Khô Tiếu Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, sau khi cân nhắc một lúc thì gật đầu: “Được!”
Hoan Tiếu lão nhân nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Lão phu cũng muốn xem thử ngươi yêu nghiệt cỡ nào!”
Dứt lời, ông ta lao thẳng tới Diệp Huyên ở phía dưới.
Mà ba cao thủ Vạn Pháp Cảnh sau lưng ông ta cũng lao theo sau, mấy người Khô Tiếu Thiên ở bên kia cũng đồng loạt ra tay.
Bảy Vạn Pháp Cảnh!
Ở vùng Thanh Châu này, đội hình như vậy chắc chắn là cực kỳ đáng sợ!
Mà Diệp Huyên chỉ mới Thần Hợp Cảnh!
Diệp Huyên mặt không cảm xúc, cầm trường kiếm nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, cho đến khi Hợp Hoan lão nhân dẫn đầu lao tới cách hắn mấy trượng, hắn đột nhiên nhấc kiếm chém lên trên.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang trời, Hợp Hoan lão nhân lập tức bị đẩy lui mấy chục trượng, nhưng Diệp Huyên cũng lùi lại hơn năm mươi trượng.
Lần này khiến hắn lùi vào tận trong điện, nhưng đám người Khô Tiếu Thiên lại lần lượt xông đến.
Bùm!
Một tiếng nổ vang như sấm, trong tích tắc, đại điện nơi Diệp Huyên đang đứng lập tức sụp đổ!
Trong phút chốc sụp đổ đó, Diệp Huyên lùi nhanh về sau, nhưng tốc độ của đám người Hợp Hoan lão nhân càng nhanh hơn.
Chỉ chớp mắt họ đã tới trước mặt hắn, nhưng lúc này, tám bóng người đột nhiên lao vào từ bên cạnh, ai cũng cực kỳ nhanh.
Ầm ầm ầm ầm...
Theo từng tiếng nổ đinh tai nhức óc lần lượt vang lên, đám người Hợp Hoan lão nhân đã lùi về sau hơn trăm trượng, mà giờ phút này có tám người đang đứng trước mặt Diệp Huyên!
Những người này, Diệp Huyên vô cùng quen thuộc!
Quốc chủ tiền nhiệm Khương Quốc Khương Việt Thiên, Phong Lam, Mặc Nguyên, Lục lâu chủ, Thất lâu chủ, Bát lâu chủ của Tuý Tiên Lâu, và hai cao thủ Vạn Pháp Cảnh luôn bảo vệ Thác Bạt Ngạn.
Tám Vạn Pháp Cảnh!
Nhìn thấy đám người Khương Việt Thiên, mặt Hợp Hoan lão nhân lập tức sa sầm: “Các ngươi là người phương nào, vì sao lại xen vào chuyện của Hợp Hoan tông ta và Hoan Tiếu Môn?”
Khương Việt Thiên lạnh nhạt đáp: “Chúng ta cùng tiến cùng lui với Diệp Huyên tiểu hữu!”
Một câu chứng tỏ lập trường!
Trong cục diện ở Thanh Châu hiện nay, đối với Khương Việt Thiên và Tuý Tiên Lâu mà nói, tất nhiên mọi người phải đoàn kết với nhau!
Phong Lam và Mặc Nguyên càng khỏi phải nói, hai người họ đã đặt hi vọng vào Diệp