Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Sau khi Liên Vạn Lý đi, Diệp Huyên cầm lấy nhẫn chứa đồ, khi nhìn thấy những thứ bên trong, hắn ngây ngẩn cả người.
Kiếm bậc Chân!
Tổng cộng ba thanh!
Diệp Huyên cầm nhẫn chứa đồ bước ra ngoài điện, mà lúc này Liên Vạn Lý đã biến mất!
Nữ nhân này hào phóng như vậy sao?
Diệp Huyên không mãi không ra.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Ngũ lâu chủ!
Ngũ lâu chủ gập ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Tiểu hữu, những thứ ngươi uỷ thác đều đã bán hết, tất cả nằm trong nhẫn chứa đồ, tổng cộng là sáu trăm năm mươi triệu linh thạch cực phẩm”.
Sáu trăm năm mươi triệu linh thạch cực phẩm!
Diệp Huyên không kìm được run tay!
Ngũ lâu chủ cười bảo: “Không nên coi thường võ kỹ bậc Thiên.
Ngay cả ở Trung Thổ Thần Châu, thứ này cũng vô cùng hiếm thấy”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Ngũ lâu chủ: “Đây là linh thạch cực phẩm mà ta nợ Tuý Tiên Lâu!”
Ngũ lâu chủ cũng không từ chối, ông ta lập tức cất nhẫn chứa đồ, sau đó như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt sa sầm: “Tiểu hữu, theo tin tức lão phu nhận được, Thương Lan Châu đã rối tung lên rồi! Nhiều nhất một tháng, có lẽ Thương Lan Châu sẽ trở thành tử châu, lúc đó cao thủ bên Trung Thổ Thần Châu rất có thể sẽ đến Thanh Châu! Không chỉ thế, bản thổ Trung Thổ Thần Châu cũng đã bắt đầu rối loạn, sợ là nhiều người không thể sống sót ở đó sẽ chạy tới Thanh Châu! Còn Liên Minh Hộ Giới hẳn đã từ bỏ Thanh Châu và Thương Lan Châu!”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Nếu tiểu hữu không thể vứt bỏ Khương Quốc, Ninh Quốc và học viện Thương Lan thì hãy sớm lên kế hoạch!”
Diệp Huyên nặng nề hỏi: “Tại sao Thương Lan Châu lại trở nên như vậy?”
Ngũ lâu chủ cười khổ: “Những thế lực mạnh nhất bên đó chẳng những không bảo vệ Thương Lan Châu, còn chủ động cướp đoạt tài nguyên ở bản thổ một cách điên cuồng.
So với những kẻ Trung Thổ Thần Châu kia, quả thật chỉ có hơn chứ không kém.
Đặc biệt là học viện Thương Lan bên đó, họ là người cướp đoạt nhiều nhất.
Sau khi vơ vét xong, học viện Thương Lan lập tức dẫn các đệ tử ưu tú về Trung Thổ Thần Châu...”
Nói tới đây, ông ta liếc nhìn Diệp Huyên: “Nếu tiểu hữu và Đế Quốc Đại Vân cũng như vậy, ta tin nhiều nhất nửa tháng Thanh Châu sẽ hoàn toàn trở thành tử châu!”
Hiển nhiên ông ta đang dò xét hắn.
Diệp Huyên cười bảo: “Tiền bối yên tâm, tuy có lúc Diệp Huyên ta hơi tham tiền, nhưng con người và tác phong của ta vẫn có giới hạn”.
Ngũ lâu chủ khẽ gật đầu: “Lão phu cũng biết nhân phẩm của tiểu hữu”.
Lúc này, Diệp Huyên lại đưa chiếc nhẫn chứa đồ mà Ngũ lâu chủ đưa cho hắn vừa nãy tới trước mặt ông ta: “Tiền bối, trong chiếc nhẫn này có tổng cộng năm trăm triệu linh thạch cực phẩm, ta muốn nhờ tiền bối giúp ta mua một lô linh khí, vũ khí, áo giáp bậc Chân, tóm lại chỉ cần thích hợp dùng đều được!”
Ngũ lâu chủ nhìn Diệp Huyên, ông ta không hỏi nhiều mà cất nhẫn chứa đồ, sau đó gật đầu: “Năm ngày sau lão phu sẽ đến tìm tiểu hữu!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Sau khi Ngũ lâu chủ đi, Diệp Huyên quay lại đại điện rồi tiến vào tháp Giới Ngục.
Hắn lấy ba thanh kiếm mà Liên Vạn Lý tặng cho mình, sau đó nuốt chửng không chút do dự!
Không phải tăng vọt cảnh giới mà là củng cố cảnh giới!
Sau khi đạt tới Thần Hợp Cảnh và sau trận chiến với Vạn Pháp Cảnh trước đó, hắn phát hiện bản thân vẫn còn thiếu sót, điều rõ ràng nhất là cảnh giới