Người, chỉ có thể dựa vào bản thân mình!
Đây là suy nghĩ của Diệp Huyên.
Nếu chuyện gì cũng cần cô gái bí ẩn làm giúp hắn, vậy cuộc đời này còn có ý nghĩa gì nữa?
Diệp Huyên đi về phía ông lão Ngự Pháp Cảnh ở cách đó không xa.
Ngự Pháp Cảnh!
Hắn từng giao thủ với Tả viện sứ của học viện Thương Mộc, lần đó, đối phương đã tự hạ thấp cảnh giới, nhưng hắn vẫn hoàn toàn thất bại.
Đương nhiên, hắn lúc trước hoàn toàn không thể sánh bằng hắn lúc này được.
Đấu với Ngự Pháp Cảnh!
Diệp Huyên nắm chặt kiếm Liên Tú trong tay, đối mặt với đám cao thủ này, nếu nói không áp lực thì chắc chắn là giả.
Nhưng dù có áp lực hơn nữa cũng phải đánh!
Nhìn thấy Diệp Huyên đi tới, ông lão Ngự Pháp Cảnh kia chậm rãi nắm chặt tay phải, ông ta không hề có chút lòng tin nào với việc đánh nhau cùng cô gái bí ẩn, nhưng đánh Diệp Huyên, ông ta vẫn có lòng tin!
Dù bây giờ Diệp Huyên đã trở thành Kiếm Hoàng, nhưng ông ta vẫn tự tin như cũ.
Diệp Huyên đi tới nơi cách ông lão mấy chục trượng, hắn kia kiếm Liên Tú trong tay về phía ông lão: “Không phí thời gian nữa, Nhất Kiếm Định Sinh Tử đi!”
Dứt lời.
Ầm!
Kiếm thế ngất trời phát ra từ kiếm Liên Tú trong tay hắn, kiếm thế mạnh mẽ không ngừng lan tràn về bốn phía như thủy triều.
Kiếm thế Thiên Địa!
Bây giờ hắn đã có thể ngưng tụ kiếm thế từ thiên địa và không gian rồi, dù hắn chưa đạt đến Vạn Pháp Cảnh, nhưng kiếm thế này đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh!
Diệp Huyên không nhiều lời một câu, nâng thanh kiếm xông về phía ông lão!
Trong lòng Diệp Huyên vô cùng quyết tâm.
Ngươi không chết thì chính là ta chết!
Nhận ra được sức mạnh trong chiêu kiếm này, vẻ mặt ông lão lập tức trở nên nghiêm túc.
Lúc này ông ta mới phát hiện mình đã đánh giá thấp Diệp Huyên rồi.
Ông lão không dám nghĩ nhiều nữa, vung người nhảy lên, hai tay hơi dang ra kéo một cái trong hư không, không gian trước mặt ông ta lập tức vặn vẹo, cả chiêu kiếm của Diệp Huyên cũng vặn vẹo theo!
Cảnh giới áp chế!
Lúc này, kiếm Liên Tú trong tay Diệp Huyên chợt trở nên tối tăm!
Kiếm ý Ác Niệm!
Khi kiếm ý Ác Niệm xuất hiện, không gian vặn vẹo dần biến mất.
Nhận ra điều này, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Sao có thể, sao ngươi có thể lay động không gian được…”
Lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Huyên nhanh chóng tiến lên, di chuyển tới vị trí cách giữa lông mày của ông lão mấy tấc, nhưng suy cho cùng thanh kiếm vẫn không đâm vào được.
Vì hai tay của ông lão đã giữ chặt thân kiếm Liên Tú lại!
Nhưng một giây sau, một thanh kiếm lại bay ra từ trong hộp kiếm ở phía sau Diệp Huyên! Cùng lúc đó, Diệp Huyên giơ kiếm về phía trước, xoay tròn một cái.
Xoẹt!
Có tiếng xé rách vang lên, ông lão lùi về sau trăm trượng, nhưng một cánh tay của ông ta đã bị chiêu kiếm đó của Diệp Huyên chém tới tận gốc!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người xung quanh thay đổi.
Không ngờ Diệp Huyên có thể đánh thắng Ngự Pháp Cảnh?
Đừng nói tới những người bên dưới, dù là Diệp Huyên lúc này cũng hơi sửng sốt, mình thật sự có thể đánh thắng Ngự Pháp Cảnh ư?
Như biết rõ suy nghĩ của Diệp Huyên, cô gái váy trắng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Có rất nhiều chuyện, nếu ngươi không làm, ngươi sẽ mãi mãi không biết mình xuất sắc đến mức nào”.
“Xuất sắc?”
Ông lão cụt tay cách đó không xa gằn giọng nói: “Để ta xem sư đồ các ngươi xuất sắc đến mức nào?”
Dứt lời, ông ta mở tay ra, một lá bùa màu vàng bay lên trời, bay thẳng vào trong mây.
Gọi người!
Lại muốn gọi người!
Diệp Huyên im lặng, nhưng trong lòng có một cơn lửa giận đang thiêu đốt!
Từ Thanh Châu đến bây giờ, trên con đường hắn đi, đầu tiên là học viện Thương Mộc và Thế giới ngầm, sau đó là Hợp Hoan Tông và Hoan Tiếu Môn, đến nay là nhà họ Tư Đồ… những thế lực này, những người này, không chỉ một lần muốn hắn chết!
Có chịu thôi đi không!
Lúc này, cô gái váy trắng đi tới bên cạnh Diệp Huyên: “Ngươi bây giờ chỉ đang đấu với người, đấu với mình thôi! Đợi đến một ngày nào đó, ngươi sẽ phải đấu với trời, với vận mệnh, với luân hồi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Sống như vậy mệt mỏi quá!”
Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy ngươi chọn điều thứ nhất, ta sẽ giải quyết tất cả kẻ thù ở giới này thay ngươi!”
Diệp Huyên lắc