Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động!
Mọi người đều nhìn Liên Vạn Lý đang ngồi trên long ỷ chải đầu…
Đây là điển hình đánh nhau thì được nhưng tóc không thể rối này!
Đương nhiên điều quan trọng nhất không phải là chải đầu, mà là khi nãy Liên Vạn Lý đã hạ gục một Vạn Pháp Cảnh trong nháy mắt!
Là hạ gục trong nháy mắt, không phải đánh thắng!
Liên Vạn Lý trông cũng không lớn tuổi, nhưng thực lực này… có lẽ còn yêu nghiệt hơn Diệp Huyên nhiều!
Xung quanh không có ai không kiêng dè!
Nhưng Diệp Huyên ở ngay trước mặt, không ai muốn từ bỏ cả!
Giết Diệp Huyên sẽ lập tức phát tài, ít nhất đỡ phải cố gắng trăm năm!
Ngoài ra giết Diệp Huyên còn có thể có được danh tiếng, bây giờ Diệp Huyên là người rất nổi tiếng ở Thanh Thương giới, giết hắn, bản thân sẽ lập tức nổi tiếng ở khắp Thanh Thương giới!
Dù vậy, nhưng vẫn có một vài người rút lui.
Sau khi nhìn thấy thực lực đáng sợ của Liên Vạn Lý, những người này quyết đoán chọn rút lui.
Phải biết rằng trước mắt không chỉ có Liên Vạn Lý, mà còn có một Diệp Huyên nữa, nếu để Diệp Huyên hồi phục, với thực lực của hai người này thì sẽ đáng sợ đến mức nào chứ!
Vì vậy bọn họ quyết đoán chọn rời đi, nhưng chỉ là số ít thôi, vẫn chưa đến mười người!
Những người còn lại đều đang thủ thế chờ đợi, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Cách đó không xa, sau khi chải tóc xong, Liên Vạn Lý đặt Diệp Huyên xuống long ỷ, sau đó xách đao Thanh Long xoay người đi về phía trăm người kia!
Nhìn thấy cảnh này, mấy trong người đều tỏ vẻ kiêng dè, có mấy người không nhịn được lùi về sau!
Liên Vạn Lý cũng không lập tức ra tay mà dừng lại, nàng ta nhìn mấy trăm người kia, hỏi: “Diệp Huyên này đã lên bảng hộ giới đúng không?”
Một cao thủ Vạn Pháp Cảnh của nhà họ Tư Đồ trầm giọng nói: “Nếu các hạ biết chuyện Diệp Huyên đã lên bảng hộ giới thì cũng phải biết Diệp Huyên đã vi phạm quy tắc giới, chỉ cần là người của Thanh Thương giới thì đều phải giết chết hắn.
Nếu các hạ muốn bảo vệ hắn, có nghĩa là đang đối đầu với người của cả Thanh Thương giới!”
Liên Vạn Lý ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Vậy ta giao hắn cho các ngươi nhé?”
Mọi người ngơ ngác.
Nhưng Liên Vạn Lý lại lắc đầu: “Không không! Liên Minh Hộ Giới trả thù lao cao như thế, nếu ta đưa hắn cho Liên Minh Hộ Giới thì sẽ có thể phát tài trong nháy mắt rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt những người đang có mặt trở nên kỳ lạ, lúc đầu, bọn họ cho rằng Liên Vạn Lý muốn bảo vệ Diệp Huyên, bây giờ xem ra là muốn độc chiếm!
Mấy cao thủ Vạn Pháp Cảnh của nhà họ Tư Đồ cũng hơi mơ hồ, không phải người phụ nữ này muốn bảo vệ Diệp Huyên à?
Liên Vạn Lý nhìn mọi người: “Ta có các ngươi biết, Diệp Huyên này là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi”.
“Không thể để cho nàng ta độc chiếm được!”
Lúc này, có người la lên.
Độc chiếm!
Mọi người lấy lại tinh thần, vội phụ họa.
Liên Vạn Lý lạnh lùng nhìn mọi người: “Diệp Huyên này ở trong tay ta, vì sao ta không thể độc chiếm?”
“Người gặp có phần!”
Có người nói: “Mọi người vất vả đến Thanh Châu là vì cái gì? Đều là vì cầu tài! Diệp Huyên này giá trị liên thành, nếu có được, một báu vật bậc Thiên cũng đủ cho chúng ta ăn cả đời rồi!”
“Đúng! Không thể đời nữ nhân này độc chiếm, người gặp đều có phần!”
“Đừng nói là nữ nhân này cố ý kéo dài thời gian nhé?”
“Sao có thể, nàng ta cũng không bị ngốc, sao có thể đối đầu với cả Thanh Thương giới và Liên Minh Hộ Giới vì Diệp Huyên được?
Không ai phát hiện, ngón tay của Diệp Huyên đang nằm trên long ỷ hơi run lên…
Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long, vẻ mặt không chút cảm xúc, không biết đang