Thiên Tuyển Nhân chính là người được trời chọn.
Trên Thanh Thương giới này có một nhóm người nọ, họ trải qua cuộc sống hoàn toàn tầm thường khi còn trẻ, nhưng vào một lúc nào đó sẽ đột nhiên "thức tỉnh", trở thành một người hoàn toàn khác.
Khi ấy, tốc độ tu luyện của họ không chỉ tăng lên gấp bội mà còn nhận được vô số kỳ ngộ không đếm xuể, không khác gì con cưng của đất trời!
Thanh Thương giới chia làm ba châu lớn, trong đó nơi Diệp Huyên đang ở là Khương Quốc, một trong mấy trăm quốc gia lớn nhỏ ở Thanh Châu.
Suốt mấy chục năm qua, số lượng Thiên Tuyển Nhân ở đất nước này không vượt quá hai bàn tay, mà tất cả những người ấy về sau đều xưng hùng xưng bá một phương.
Hai tay Diệp Huyên chậm rãi nắm lại.
Hắn biết nhà họ Diệp không chỉ muốn từ bỏ hắn mà còn muốn giết hắn!
Bỗng nhiên giọng Diệp Lang vang lên: “Các vị trưởng lão, Diệp Huyên giết người giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn dám ra tay với Đại trưởng lão, theo luật gia tộc thì nên xử thế nào?"
Thấy mọi người nhìn sang, hắn ta khinh miệt cười: “Hẳn là bị đánh chết, đúng chứ?"
Mấy vị trưởng lão rối rít gật đầu, hiển nhiên không dám làm phật ý Diệp Lang, bởi vì hắn ta không chỉ là Thiên Tuyển Nhân mà còn là cháu đích tôn của Đại trưởng lão nữa.
Đôi mắt lạnh lẽo của Đại trưởng lão lướt qua Diệp Huyên: “Người đâu!"
Mấy chục tên thị vệ rầm rập chạy đến từ bên ngoài từ đường.
Nhưng Diệp Huyên đã lên tiếng: “Phủ nhà họ Diệp có một quy tắc: để khiến đồng tộc tâm phục khẩu phục, Thế tử không được phép cự tuyệt bất kỳ lời khiêu chiến nào từ người thuộc thế hệ trẻ”.
Hắn nhìn xoáy vào Diệp Lang: “Ta khiêu chiến ngươi!"
Đôi mắt Diệp Lang nheo lại, môi mỉm cười: “Khiêu chiến? Được thôi, nhưng ngươi có dám đấu ở Sinh Tử Đài không?"
Sinh Tử Đài!
Tiếng rì rầm vang lên.
Trong nội bộ nhà họ Diệp, khi xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, các bên có thể lựa chọn giải quyết trên Sinh Tử Đài.
Một khi đặt chân lên ấy, sống chết thế nào do bản thân quyết định!
Diệp Huyên khẽ cười: “Được, Sinh Tử Đài!"
Nhưng Diệp Lang lại lắc đầu: “Một tháng sau là lúc tộc trưởng xuất quan, khi ấy ngươi ta cùng lên Sinh Tử Đài, nhờ ngài ấy làm chứng để ngươi không thể vu cho ta hãm hại ngươi”.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Được”.
Đoạn hắn không đôi co gì nữa, bế lấy Diệp Liên rời khỏi từ đường.
Nhìn bóng dánh hai anh em dần đi xa, Đại trưởng lão nói với Diệp Lang: “Hắn hàng năm liều chết ở bên ngoài, sức mạnh không phải hạng xoàng, cháu có chắc thắng không?"
Khóe môi Diệp Lang cong cớn lên, sát ý trong mắt hiện rõ mồn một: “Cháu chỉ vừa mới thức tỉnh, thần hồn và thể xác còn chưa dung hợp hoàn toàn, bằng không đã có thể giết hắn dễ như giết một con kiến! Một tháng sau, Thanh Thành này tuyệt đối sẽ không có ai làm đối thủ của Diệp Lang cháu!"
Đại trưởng lão nghe vậy thì gật gù cười: “Rất tốt”.
Rồi ông ta nhỏ giọng dặn dò một vị trưởng lão khác đứng gần đó: “Người được ta phái đi Nam Sơn đã không trở lại, mà sắc mặt Diệp Huyên cũng trắng bệch bất thường.
Diệp Khổ, ngươi đi điều tra xem hắn đã gặp chuyện gì ở nơi đó”.
Trưởng lão kia gật đầu rồi rời đi.
Diệp Huyên bế Diệp Liên trở về căn phòng trong khoảnh sân nhỏ, nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường, đưa tay vuốt ve gò má hãy còn sưng, dịu dàng hỏi: “Có đau không?"
Diệp Liên gạt nước mắt trên mặt đi: “Không ạ, muội không đau! Đại ca, bọn họ có quyền gì mà phế truất vị trí Thế tử của huynh? Huynh đã bán mạng vì gia tộc cơ mà! Diệp Lang kia có là Thiên Tuyển Nhân thì cũng có quyền gì mà phế huynh đi? Thật sự là quá bất công!"
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Không có gì bất công cả, lần này là ta vô dụng, không thể bảo vệ muội nên mới để muội bị đánh”.
Diệp Liên lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại chảy ra: “Là muội vô dụng, đã không thể giúp được huynh mà chỉ biết làm gánh nặng”.
Diệp Huyên khẽ cười, chạm nhẹ lên chóp mũi cô bé: “Ngốc quá, ta là đại ca, bảo vệ muội là lẽ thường tình, có hiểu không?"
Diệp Liên kiễng chân thơm một cái lên má anh trai, nghiêm túc hứa hẹn: “Đại ca, khi nào hết bệnh rồi muội cũng sẽ tu luyện để có thể bảo vệ huynh!"
Diệp Huyên cười ra tiếng, xoa đầu cô bé: “Được, đại ca hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho muội! Đã trễ lắm rồi, đi ngủ thôi”.
Diệp Liên gật đầu: “Muội muốn nghe kể chuyện cơ”.
Diệp Huyên cười cười, đoạn bắt đầu: “Trước kia có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một..”.
Diệp Liên nguýt hắn: “Đại ca kể chuyện này bao nhiêu năm rồi ấy, nhưng mà muội vẫn thích nghe”.
Nửa tiếng sau, Diệp Liên đã yên giấc.
Diệp Huyên kéo chăn lên cho cô bé rồi lặng lẽ ngồi một bên trên nền đất.
Hắn đưa tay vén áo choàng lên, để lộ một vết sẹo dài vắt ngang nơi bụng, bên trong vẫn còn đang rỉ máu.
Vì tranh giành quyền sở hữu ngọn núi khoáng kia, hắn đã lao vào quần ẩu với mười hai người họ Lý đến đổ máu, sau đó bị người đánh lén trong một giây lơ là.
Tuy hắn giết được kẻ kia nhưng cũng ăn một đao vào đan điền.
Kết quả, đan điền của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn!
Đôi mắt Diệp Huyên chậm rãi khép lại.
Điều này có nghĩa là hắn chỉ có thể tu luyện thân xác, hơn nữa cũng không thể tu luyện thêm đến Khí Hư Cảnh cấp sáu được.
Mà không thể tu luyện chỉ là thứ yếu.
Diệp Huyên nhìn vào Diệp Liên trên giường, tuy đã được đắp ba lớp chăn nhưng gương mặt vẫn trắng bệch lạnh lẽo.
Chứng thương hàn.
Diệp Liên bị khí lạnh xâm nhập từ khi còn nhỏ, sức khỏe vẫn luôn yếu ớt, nếu không nhờ Diệp Huyên liều mạng trở thành Thế tử, lập được vô số công lao, được nhà họ Diệp đưa cho thuốc thang và đan dược thì cô bé đã sớm nhắm mắt xuôi tay rồi.
Tay phải Diệp Huyên siết lại.
Bây giờ hắn đã không còn là Thế tử nữa, liệu gia tộc này có còn chịu cung cấp thuốc cho em hắn không?
Hơn nữa, bệnh tình của Diệp Liên có dấu hiệu càng ngày càng nghiêm trọng, nếu muốn chữa khỏi chỉ còn cách đến học viện Thương Mộc ở đế đô Khương