Khô Minh Hư và Kỷ Yên Nô đứng yên trên chiếc thuyền bay lớn nhất, hai người đều nhìn Diệp Huyên ở bên dưới.
Phía sau Diệp Huyên là một trăm Đạo Binh Thương Lan và đội lính đánh thuê Cuồng Sư, còn có đội lính đánh thuê Vương Giả nữa!
Đương nhiên đội hình này chênh lệch không chỉ một chút với Ma Tông, Quỷ Tông và mấy chục nghìn tu sĩ.
Về đội hình thôi đã bị áp đảo rồi.
Trong thành ngày càng có nhiều người rời đi, khi nhìn thấy mấy người Diệp Huyên như muốn quyết chiến một trận, trong mắt những người này đều lộ vẻ châm chọc.
Hành động lần này của Diệp Huyên rõ ràng là muốn lấy trứng chọi đá.
Đừng nói là Diệp Huyên, lúc này đội lính đánh thuê Vương Giả và Cuồng Sư cũng thấy hơi sợ, vì thực lực của hai bên thật sự chênh lệch nhau quá nhiều.
Trên tường thành, Diệp Huyên đột nhiên bay lên trời, hắn chĩa trường kiếm trong tay về phía Tông chủ Ma Tông Khô Minh Hư ở phía xa: “Nghe đồn Tông chủ Ma Tông thực lực hơn người, tại hạ bất tài, muốn thỉnh giáo các hạ một chút”.
Nghe thấy câu này, những người xung quanh đều sửng sốt.
Khiêu chiến Tông chủ của Ma Tông?
Tông chủ Ma Tông này là cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính đấy! Hơn nữa đây còn không phải cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính bình thường, phải biết rằng trong cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cũng có phân chia mạnh yếu nữa!
Mà Diệp Huyên bây giờ mới chỉ là Thần Hợp Cảnh!
Diệp Huyên đã đạt đến Vạn Pháp Cảnh từ lâu, nhưng hắn cũng không thể hiện ra, luôn che giấu, vì thế người bình thường chỉ cảm thấy hắn là Thần Hợp Cảnh!
Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Huyên với vẻ ngạc nhiên, trong mắt đầy sự khó tin.
Dù là mấy người của Diệp Huyên bên dưới cũng ngơ ngác, rõ ràng bọn họ đều không ngờ Diệp Huyên lại đi khiêu chiến Tông chủ của Ma Tông.
Tông chủ Khô Minh Hư trên thuyền bay nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ông ta cũng không ngờ Diệp Huyên đột nhiên khiêu chiến với mình dưới ánh nhìn của nhiều người!
Hoàn toàn không ngờ!
Xung quanh lập tức vang lên tiếng châm chọc.
“Khiêu chiến Tông chủ của Ma Tông? Đầu óc Diệp Huyên này bị cửa kẹp rồi à mà đi khiêu chiến với Tông chủ của Ma Tông!”
“Ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ là không biết bản thân mình ngu ngốc! Diệp Huyên này không nhìn rõ thực lực của mình, cũng không hiểu gì về nó, buồn cười quá!”
“Điếc không sợ súng như vậy, vừa khéo có thể để Tông chủ Ma Tông xử hắn luôn, bớt được không ít chuyện!”
Trên thuyền bay, Kỷ Yên Nô bên cạnh Khô Minh Hư chợt cất lời: “Hắn giở trò quỷ gì vậy?”
Khô Minh Hư lắc đầu: “Không biết.
Nhưng đợi lát nữa sẽ biết thôi!”
Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Đừng nói là Thanh Châu, dù ở Trung Thổ Thần Châu cũng được xem là cao thủ hàng đầu.
Khô Minh Hư nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt bình tĩnh, truyền âm bằng huyền khí: “Cậu muốn làm gì!”
Diệp Huyên cũng truyền âm: “Đợi lát nữa ông giao thủ với ta ba chiêu, sau đó thua ta”.
Nghe vậy, Khô Minh Hư cau mày: “Thua cậu? Cậu chắc chứ?”
Diệp Huyên nói: “Cực kỳ chắc chắn!”
Khô Minh Hư thẳng thừng từ chối: “Nếu thua cậu, mặt mũi của lão phu, của Ma Tông ta để ở đâu đây?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đây là một phần trong kế hoạch của ta, nếu ông chịu thua ta, có thể nhân cơ hội này dẫn Ma Tông rời đi”.
Khô Minh Hư vẫn lắc đầu: “Nếu chọn thua cậu, danh dự của cá