Một tỷ hai!
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều mừng như điên, một tỷ hai, đây không phải một con số nhỏ đâu!
Diệp Huyên lấy ba chiếc nhẫn chứa đổ ra phân chia linh thạch cực phẩm thu được, sau đó búng tay, ba chiếc nhẫn bay đến trước mặt cô gái đeo khăn, Vương Giả và Cuồng Sư.
Ba người bọn họ nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Mỗi chiếc nhẫn chứa đồ đều có ba trăm triệu linh thạch cực phẩm, những thứ linh tinh còn lại, sau này ta bán đấu giá xong sẽ chia cho mọi người sau!”
Ba trăm triệu!
Cuồng Sư và Vương Giả nhìn nhau, trong mắt hai người đều chứa ý cười, đây không phải một con số nhỏ đâu.
Hai người chắp tay với Diệp Huyên, sau đó cất nhẫn chứa đồ đi.
Cô gái đeo khăn bên cạnh nhìn Diệp Huyên một cái, sau đó cũng cất nhẫn chứa đồ đi!
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía xa: “Những người kia chạy trốn tứ phía, đã không thể làm được gì nữa, các vị, vào lúc này đương nhiên phải thừa thắng xông lên.
Bắt đầu từ bây giờ, mọi người tự do tác chiến, có thế kiếm được bao nhiêu thì phải xem mọi người có thể giết được bao nhiêu rồi.
Vương Giả và Cuồng Sư nhìn nhau một cái, một giây sau, hai người dẫn huynh đệ của mình đuổi theo những người kia.
Diệp Huyên nhìn Lục Bán Trang, Lục Bán Trang gật nhẹ đầu: “Ta sẽ chăm sóc bọn họ đàng hoàng!”
Nói xong, nàng ta dẫn mấy người Lăng Hàn đi về một hướng khác.
Diệp Huyên xoay người nhìn Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch và Kỷ An Chi: “Ba người các ngươi, mỗi người dẫn theo ba mươi Đạo Binh Thương Lan, nhớ là đừng tham lam, đồng thời duy trì liên lạc mọi lúc”.
Mặc Vân Khởi cười hì hì: “Yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu”.
Ba người Mặc Vân Khởi nhanh chóng dẫn theo Đạo Binh Thương Lan biến mất ở phía xa.
Rèn luyện!
Diệp Huyên hiểu rất rõ nếu ba người Mặc Vân Khởi và Đạo Binh Thương Lan muốn trở nên mạnh hơn thì nhất định phải chiến đấu!
Vì khi nãy, dù Đạo Binh Thương Lan hay Mặc Vân Khởi, đều yếu hơn ba đội lính đánh thuê kia một chút!
Đặc biệt là chín người theo sau cô gái đeo khăn che mặt, chín người kia không chỉ có cảnh giới cao hơn đám Mặc Vân Khởi, mà phương diện chiến đấu cũng mạnh hơn không ít.
Những người này chắc chắn được rèn luyện qua vô số lần chém giết.
Đạo Binh Thương Lan muốn trở nên mạnh hơn không chỉ cần tài nguyên và trang bị tốt, còn cần lễ tắm máu!
Cô gái đeo khăn ở một bên đột nhiên nói: “Trước đó ngươi vẫn chưa đánh bại Tông chủ Ma Tông!”
Diệp Huyên thôi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Có quan trọng sao?”
Cô gái nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi khoác lác như vậy sẽ chỉ giết bản thân mình thôi, ngươi…”
“Ngươi sai rồi!”
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu: “Bây giờ dù ta có khiêm tốn cũng vô dụng, vậy vì sao ta không thể làm quá lên? Sau ngày hôm nay, cả Thanh Thương giới đều sẽ biết Diệp Huyên ta dùng thực lực Thần Hợp Cảnh đánh bại Ngự Pháp Cảnh chân chính! Sau này ra ngoài, ai không kiêng dè Diệp Huyên ta ba phần chứ?”
Cô gái đeo khăn che mặt hơi cạn lời: “Ngươi cũng chưa đánh bại Tông chủ Ma Tông, nói như thế ngươi không ngại à?”
Diệp Huyên nhún vai một cái: “Có gì mà ngại! Dù sao thì ta cảm thấy không có vấn đề, không có vấn đề gì hết!”
Cô gái đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, chân trời xa xa đột nhiên nứt ra, cô gái và Diệp Huyên quay đầu, nơi đó, một bóng trắng bay ra từ trong khe hở, bóng trắng bay rất nhanh, chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt Diệp Huyên và cô gái.
Là một yêu thú nhỏ!
Con yêu thú nhỏ này trông giống mèo, nhưng vẫn khác mèo rất nhiều.
Người nó màu xanh