Hai ngày sau, thuyền bay đã đi tới trên một quần đảo.
Lúc này một giọng nói vang lên trên thuyền bay: “Trước mặt chính là đảo Thiên Vân, đảo này thường xuyên có lính đánh thuê, hải tặc xuất hiện, mong các vị hãy cẩn thận”.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đi ra khỏi thuyền bay, vào giữa trưa ngày nào hắn cũng ra ngoài phơi nắng mặt trời.
Hiện giờ hắn không xuất hiện với gương mặt thật mà là mặc một chiếc áo choàng xám rộng thùng thình, toàn thân được chiếc áo choàng xám này bao phủ.
Chuyện Liên Minh Hộ Giới truy nã hắn đã không còn là bí mật ở Thanh Thương giới nữa rồi, cho dù hắn không sợ phiền phức nhưng bây giờ cũng không muốn gây thêm chuyện.
Khiêm tốn một chút thì tốt hơn!
Lúc này một người đàn ông và một cô gái đi tới bên cạnh Diệp Huyên, người đàn ông đó mặc một bộ áo trắng, tay cầm một chiếc quạt ngọc màu trắng xanh, còn cô gái thì mặc một bộ váy dài màu ngọc biếc, gương mặt thanh tú, điềm tĩnh thanh nhã.
Người đàn ông kia nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Chắc hẳn huynh đài cũng trốn từ Thanh Châu phải không?”
“Trốn?”
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông kia, không hiểu hỏi.
Người đàn ông kia lắc đầu: “Hiện giờ Thanh Châu đã hoàn toàn sa lầy rồi, những gia tộc và những người có thực lực đều đang nghĩ trăm phương ngàn kế trốn thoát khỏi Thanh Châu, tiến về Trung Thổ Thần Châu.
Dù sao hiện giờ ở khắp Thanh Thương giới, cũng chỉ có Trung Thổ Thần Châu là yên ổn”.
Diệp Huyên gật đầu, hiểu ra vài phần.
Trong thời loạn lạc, những hào môn đại tộc kia dù không thể phản kháng lại nhưng họ có năng lực chạy trốn, chắc hẳn hai người ở trước mặt không giàu cũng sang.
Vào bất cứ thời điểm này, những nhân vật ở dưới đáy luôn là người bi thảm nhất.
Lúc này người đàn ông kia nói: “Thật ra Thanh Châu chúng ta biến thành như vậy nguyên nhân chủ yếu đều là vì Diệp Huyên!”
Diệp Huyên:
Người đàn ông kia cầm quạt đập vào lòng bàn tay, ánh mắt giận dữ: “Không biết tên Diệp Huyên kia đã làm gì để đắc tội với Liên Minh Hộ Giới, khiến Liên Minh Hộ Giới phát lệnh truy nã, cũng chính vì lệnh truy nã này mà Ma Tông, Quỷ Tông cùng vô số tu sĩ Trung Thổ Thần Châu tới đây, tên Diệp Huyên này dù chết vạn lần cũng khó lòng hóa giải tội lỗi!”
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì cô gái ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Ca, việc này không thể trách Diệp Huyên được.
Theo ta thấy việc này là lỗi của Liên Minh Hộ Giới, thứ nhất là do bọn họ dung túng nên đám tu sĩ ở Trung Thổ Thần Châu mới dám đến Thanh Châu, nếu như không được bọn họ gật đầu ra hiệu thì sao đám tu sĩ kia dám đến Thanh Châu làm loạn được? Thứ hai, cho dù Diệp Huyên đắc tội với Liên Minh Hộ Giới thì sao Liên Minh Hộ Giới không tới tìm Diệp Huyên? Theo ta thấy Diệp Huyên chỉ là một cái cớ của họ mà thôi, cái cớ để những tu sĩ Trung Thổ Thần Châu tới Thanh Châu!”
Nghe vậy, Diệp Huyên không kìm được lòng nhìn về phía cô gái mới lên tiếng, trong lòng cảm thấy khá ngạc nhiên.
Lúc này người đàn ông kia hừ một tiếng: “Muội thì biết cái gì! Chính là vì Diệp Huyên ở đây nên Liên Minh Hộ Giới mới giận chó đánh mèo, liên đới tới toàn bộ Thanh Châu.
Nếu như không có hắn, Thanh Châu sao có thể gặp nhiều chuyện như vậy được, Diệp Huyên chính là sao chổi, hắn…”
Vào đúng lúc này, Diệp Huyên quay người sang vung tay lên.
Chát!
Một cái tát giòn tan vang lên, người