“Cuồng vọng!”
Ở sâu trong tinh không xa xôi, một tiếng hét giận dữ vang lên, ngay sau đó, một luồng uy áp khổng lồ xuyên qua không gian, nghiền ép tới phía cô gái váy trắng.
Uy của tinh không!
Ở cửa cung điện, khóe miệng cô gái váy trắng vẫn hiện lên thái độ trào phúng, khi uy áp phóng tới đầu nàng ấy, tay phải nàng ấy chỉ ra.
Vù!
Một sợi kiếm quang phóng lên tận trời!
Ầm!
Trên không trung, luồng uy áp kia lập tức biến mất không thấy đâu.
Yên lặng trong nháy mắt, một giọng nói tràn ngập vẻ khó tin vang lên từ trong tinh vực xa xa: “Rốt… Rốt cục thì ngươi là ai…”
Cô gái váy trắng cười lạnh: “Hạng người như ngươi há có thể biết được tên của ta?”
Vừa dứt lời, nàng ấy vung tay lên.
Một thanh kiếm hư ảo phóng tận chân trời, thẳng vào tinh vực mênh mông.
Kiếm vượt qua tinh vực, kiếm quang chói mắt hơn cả ánh sao!
Không lâu sau đó, trong một tinh vực xa xôi, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó, cả tinh vực chìm vào tĩnh lặng.
Ở cửa cung điện, hai tay cô gái váy trắng chắp ở sau lưng, sắc mặt âm trầm như nước, nhìn tinh vực mênh mông, ánh mắt nàng ấy dần trở lên mờ mịt, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành lạnh lẽo.
Vào thời khắc này, nàng ấy đã mất kiên nhẫn rồi!
Bởi vì trước đó khi nhận được tin tức từ phân thân khác, phân thân kia đã tiêu tan, nàng ấy hiểu bản thân mình rất rõ, nếu như không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối nàng ấy sẽ không khiến bản thân tiêu tán sau khi tìm thấy hắn.
Nói một cách đơn giản thì chắc chắn đã gặp phải phiền phức!
Hơn nữa còn là phiền phức lớn!
Thời gian dần trôi qua, một hình ảnh hiện lên trong đầu cô gái váy trắng.
Trong một khe núi, một bé trai ôm chặt một bé gái, bé trai sợ hãi nhìn bên ngoài khe núi.
Ở phía bên ngoài, sấm sét nổ đùng đoàng, vô số đại yêu gầm rú bay qua, toàn bộ thiên địa rơi vào trong tận thế.
Cho dù bé trai sợ hãi tột cùng nhưng vẫn không ngừng an ủi bé gái: “Thanh Nhi đừng sợ, có ca ca… Ca ca ở đây rồi, ca ca sẽ bảo vệ muội…”
Bé gái ôm chặt bé trai, cho dù cô bé sợ hãi nhưng khi nằm trong ngực ca ca, cô bé vô cùng yên lòng.
Nửa đêm.
“Ca ca, muội… Muội đói…”.
Truyện Cung Đấu
Bé trai vội vàng lấy một chiếc bánh bao ra, nhếch miệng cười một tiếng: “Thanh Nhi, ăn đi…”
“Ca cũng ăn đi…”
“Ta ăn rồi, không thấy đói bụng, thật đó, muội sờ bụng ca ca mà xem…”
Nói xong, bé trai cố tính ưỡn bụng lên.
Bé gái tin là thật…
Nửa đêm, bé trai ôm chặt lấy bé gái, sắc mặt tái nhợt, bé trai ôm thật chặt lấy bé gái, yếu ớt nói: “Thanh… Thanh Nhi… Ca ca nhớ là hình như muội… muội rất thích luyện kiếm nhỉ!”
Trong cơn mơ màng, bé gái gật đầu một cái: “Thanh Nhi muốn bảo vệ ca ca, phụ thân và mẫu thân nữa…”
Bé trai đột nhiên bật khóc…
Thế nhưng bé gái