Mạc Tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, chỗ dựa của ngươi là vị sư tôn bí ẩn kia, nhưng ngươi thật sự nghĩ rằng Liên Minh Hộ Giới chúng ta không tiêu diệt được sư tôn của ngươi ư?”
“Tiêu diệt?”
Diệp Huyên nhếch mép cười: “Nghìn năm trước, các ông còn chưa làm gì được sư tôn của ta thì nói gì là bây giờ!”
Nghìn năm trước!
Mạc Tu nheo mắt: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: “Không có ý gì.
Chắc hẳn Liên Minh Hộ Giới ông đến đây là vì đã có sức mạnh đối phó với sư tôn ta, nếu vậy thì đi theo ta!”
Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Diệp Liên, kéo cánh tay nhỏ của cô bé rồi bước đi.
Đám người Mạc Tu đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, Mạc Tu trầm giọng bảo: “Đuổi theo hắn!”
Thế là Diệp Huyên dẫn một đám cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính đi về phía ngọn núi lớn!
Diệp Huyên đi rất chậm, không hề có chút căng thẳng, trên đường đi còn cười nói với muội muội Diệp Liên như thể đã có chỗ dựa.
Mà sau lưng Diệp Huyên, vẻ mặt của đám người Mạc Tu lại có chút nặng nề.
Diệp Huyên càng tỏ ra bình tĩnh thì càng có nghĩa là Diệp Huyên không lo ngại gì, cũng có nghĩa là Diệp Huyên không sợ Liên Minh Hộ Giới!
Sau lưng Diệp Huyên không đơn giản!
Vẻ mặt đám người Mạc Tu đã trở nên nghiêm túc, hơn nữa trong lòng cũng có phòng bị.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, Diệp Huyên dẫn đám người Mạc Tu đi ra khỏi khu vực Bắc Hàn, sau đó vào trong một ngọn núi lớn.
Không lâu sau Diệp Huyên dừng lại, trước mặt hắn không xa có một căn nhà tranh.
Diệp Huyên cúi đầu thi lễ với nhà tranh, vẻ mặt cực kỳ kính cẩn.
Thấy Diệp Huyên thi lễ, Diệp Liên cũng vội vàng làm theo.
Khi thấy hai huynh muội Diệp Huyên thi lễ, đám người Mạc Tu đều nhìn về phía căn nhà tranh, thần thức của họ lướt qua căn nhà tranh, sau đó vẻ mặt họ lập tức trở nên nặng nề.
Vì khi thần thức họ lướt qua, họ không cảm nhận được thứ gì trong căn nhà tranh!
Sao có thể?
Vẻ mặt Mạc Tu cực kỳ nghiêm túc, tay ông ta khẽ run.
Lúc này, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Sư phụ, họ đã đến rồi! Nhưng Lục tôn chủ không tới!”
Dứt lời, hắn tập trung lắng nghe.
Sau một lúc im lặng, Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu”.
Nói xong, hắn kéo tay Diệp Liên bước đến trước căn nhà tranh rồi mở cửa vào.
Sau khi Diệp Huyên và Diệp Liên vào nhà tranh, trong mắt đám người Mạc Tu xuất hiện vẻ kinh hãi, vì họ phát hiện hơi thở của Diệp Huyên và Diệp Liên đã biến mất.
Bên cạnh Mạc Tu, Lục Phong trầm giọng nói: “Mạc trưởng lão, rốt cuộc sau lưng Diệp Huyên là người phương nào?”
Mạc Tu trả lời: “Một người mà Tôn chủ vô cùng kiêng dè”.
Vẻ mặt Lục Phong lập tức trở nên hơi khó coi.
Khiến Tôn chủ cũng phải kiêng dè! Rốt cuộc người này mạnh tới mức nào mới có thể khiến cao thủ như Lục tôn chủ phải kiêng dè?
Lúc này, cửa nhà tranh đột nhiên được mở, một người áo đen bước ra.
Người áo