Việt Kỳ cứ nhìn Diệp Huyên như thế, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng Diệp Huyên lại cảm nhận được một áp lực vô hình!
Kiếm Tiên!
Đây chính là Kiếm Tiên!
Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Thật ra, con chính là Vạn Pháp Cảnh chân chính!”
Nói xong, hắn thể hiện hơi thở Vạn Pháp Cảnh chân chính của mình ra.
Việt Kỳ quan sát Diệp Huyên: “Nếu ngươi đã là Vạn Pháp Cảnh chân chính, thì vì sao phải che giấu hơi thở của mình?”
Diệp Huyên cười khổ: “Muốn khiêm tốn một chút!”
Việt Kỳ lắc đầu: “Không đúng, lúc ngươi đến Thương Kiếm Tông của ta cũng không hề khiêm tốn, hơn nữa, ngươi vừa đến đã muốn trở thành đệ tử chân truyền, điều này chứng minh ngươi không hề muốn khiêm tốn chút nào”.
Diệp Huyên cười khổ, người này thật khó qua mặt!
Việt Kỳ đột nhiên nói: “Không muốn nói cũng được, ở lại đây không được rời đi, lát nữa người chấp pháp của tông môn sẽ đến tìm ngươi, ngươi đi nói chuyện với bọn họ đi!”
Nói xong, nàng ấy xoay người bỏ đi.
Lúc này, Diệp Huyên vội vã chạy đến trước mặt Việt Kỳ, cười khổ: “Việt sư tôn, che giấu cảnh giới thật sự là có nỗi khổ tâm, cũng không phải là có ác ý với Thương Kiếm Tông, hơn nữa với năng lực của con, cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với Thương Kiếm Tông, người thấy có đúng không?”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Có nỗi khổ tâm gì?”
Diệp Huyên chần chừ một lát rồi đáp: “Bị người đuổi giết!”
Việt Kỳ nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Vì sao lại bị người ta đuổi giết?”
Diệp Huyên cười khổ: “Việt sư tôn, điều này rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên!”
Việt Kỳ nói: “Nếu ngươi làm chuyện táng tận lương tâm bị người ta đuổi giết là ngươi đáng chết, còn nếu ngươi bị người ta ức hiếp hay đối xử bất công bị người ta đuổi giết thì lại khác”.
Diệp Huyên vội vàng nói: “Đương nhiên là cái sau!”
Việt Kỳ lại hỏi: “Ai đuổi giết ngươi?”
Diệp Huyên nói: “Ngự Pháp Cảnh chân chính, còn có cao thủ bên trên!”
Việt Kỳ cau mày: “Vậy sao ngươi vẫn chưa chết?”
Diệp Huyên:
Việt Kỳ quan sát Diệp Huyên, lại nói: “Nếu những gì ngươi nói là thật, với thực lực của ngươi nên chết ít nhất trăm lần rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ do con mạng lớn”.
Việt Kỳ lắc đầu: “Mà thôi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu ngươi đã không phải làm chuyện không có tính người bị người ta đuổi giết, bây giờ còn là đệ tử của Thương Kiếm Tông ta, vậy thì ngoan ngoãn ở đây làm việc đi”.
Nói xong, nàng ấy xoay người đi mất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Việt sư tôn…”
Việt Kỳ dừng bước.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Việt Kỳ, hắn chần chừ một lát, sau đó nói: “Thật ra, tên thật của con là Diệp Huyên”.
Lúc nói ra câu này, ngay cả hắn cũng ngây người, vì cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới.
“Diệp Huyên?”
Việt Kỳ gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi!”
Nói xong, nàng ấy lại tiếp tục bước đi.
Diệp Huyên đứng tại chỗ, ngây người, sau đó hắn lại vội vã chạy đến trước mặt Diệp Huyên, hắn chỉ vào mình: “Con, Diệp Huyên!”
Việt Kỳ khẽ nhíu mày: “Ta đã biết tên thật của ngươi là Diệp Huyên rồi, còn có vấn đề gì sao?”
Yết hầu Diệp Huyên lăn lộn, sau đó nói: “Việt sư tôn, người chưa từng nghe tới tên con sao?”
Việt Kỳ càng nhíu mày chặt hơn: “Ngươi nổi tiếng lắm à?”
Diệp Huyên:
Việt Kỳ không quan tâm đến hắn nữa, đi thẳng về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng trúc.
Diệp Huyên đứng ngẩn ra