Người thanh niên mặc áo gai phủi tay, hắn ta nhìn về phía vị trưởng lão ở gần đó: “Thương Kiếm Tông không còn ai khác hả? Hay là Thương Kiếm Tông toàn là thứ rác rưởi như vậy?”
Vị trưởng lão kia nhìn người thanh niên mặc áo gai, hiện giờ ông ta mới nhận ra ánh mắt mình quá kém cỏi!
Người thanh niên mặc áo gai đứng trước mặt này không hề đơn giản!
Trưởng lão quay người nhìn về phía Thương Kiếm Phong, một lúc sau, vị trưởng lão kia gật đầu, sau đó quay người nhìn về phía người thanh niên mặc áo gai: “Ngươi có thể chờ được nửa canh giờ không?”
Người thanh niên mặc áo gai bình thản đáp: “Được”.
Trưởng lão quay người nhìn đám đệ tử Thương Kiếm Tông ở xung quanh: “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép ra tay”.
Nói xong ông ta ngự kiếm phóng lên trên trời.
Hai mắt người thanh niên mặc áo gai nhắm lại, dưỡng thần!
…
Trong điện Thương Kiếm chỉ có ba người, Thương Huyền, Trần Bắc Hàn và một vị trưởng lão Thương Kiếm Tông tên là Lý Hàn, người này phụ trách công tác tình báo của Thương Kiếm Tông.
Thương Huyền nhìn về phía Lý Hàn: “Đã điều tra ra thân phận của đối phương hay chưa?”
Lý Hàn lắc đầu: “Không có bất kỳ đầu mối gì cả!”
Thương Huyền sầm mặt lại, hỏi: “Vậy tung tích của Diệp Huyên thì sao?”
Lý Hàn vẫn lắc đầu: “Sau khi người này rời khỏi Bắc Hàn Tông thì không có bất kỳ tin tức gì về hắn nữa, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy! Trừ chuyện đó ra, ta tra được tin tức Liên Minh Hộ Giới, Vân Không Thành và mấy thế lực đang truy tìm tung tích của người này!”
Thương Huyền nhíu mày lại: “Ngay cả Liên Minh Hộ Giới cũng không thể tìm được hắn sao?”
Lý Hàn gật đầu: “Người này vô cùng thần bí, bản thân hắn cũng không hề đơn giản”.
Thương Huyền im lặng hồi lâu, sau đó nhìn về phía Trần Bắc Hàn!
Trần Bắc Hàn lắc đầu: “Thương Kiếm Tông ta lặng im đã nhiều năm, có một vài người nghĩ chúng ta là quả hồng mềm, muốn nắn sao thì nắn rồi!”
Nói tới đây y nhìn về phía Lý Hàn: “Bao lâu nữa thì thằng nhóc Nam Cung mới trở về tông?”
Lý Hàn trầm giọng đáp: “Nửa canh giờ, tối đa nửa canh giờ!”
Trần Bắc Hàn gật đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì, y nói tiếp: “Báo cho Thương Việt, bảo hắn lập tức trở về tông!”
Thương Việt!
Trong điện, Thương Huyền và Lý Hàn lập tức sững sờ.
…
Vân Kiếm Phong.
Vào giữa trưa, Diệp Huyên không tu luyện thuật ngự kiếm tiếp mà nấu một bàn đồ ăn.
Trong điện, Diệp Huyên và Việt Kỳ ngồi đối diện nhau.
Việt Kỳ nói rất ít nhưng Diệp Huyên lại nói rất nhiều, lúc ăn cơm sẽ tìm đủ các chủ đề, có khi Việt Kỳ sẽ đáp một hai câu, có khi chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Lúc sắp ăn xong, Việt Kỳ đột nhiên nói: “Hình như ngươi từng nói với ta ngươi tên là Diệp Huyên?”
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đúng như vậy!”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Có một người tới dưới chân núi, tự xưng mình là Diệp Huyên, nói muốn khiêu chiến tất cả thế hệ trẻ tuổi của Thương Kiếm Tông chúng ta”.
Diệp Huyên!
Diệp Huyên lập tức ngẩn ra!
Nhưng ngay sau đó sắc mặt của hắn đổi thành âm trầm lạnh lùng, có người giả mạo hắn!
Liên Minh Hộ Giới!
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn do Liên Minh Hộ Giới gây ra!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, một lúc sau hắn đặt đũa xuống: “Việt sư tôn, để ta tới đó xem rốt cục hắn ta là ai mà dám ngang ngược như vậy, dám khiêu chiến Thương Kiếm Tông chúng ta!”
Nói xong hắn đứng dậy đi ra bên