Khi mười cái quan tài kia xuất hiện dưới chân núi Thương Kiếm Tông, bầu không khí ở Trung Thổ Thần Châu lập tức trở nên căng thẳng.
Thương Kiếm Tông là thế lực như nào?
Nghìn năm trước, bọn họ chính là tồn tại đạp lên cả Liên Minh Hộ Giới!
Cho dù là tới bây giờ thì bọn họ cũng là thế lực hàng đầu ở Thanh Thương giới.
Hiện giờ có người đặt quan tài dưới chân núi Thương Kiếm Tông, hơn nữa bên trong chính là thi thể đệ tử của Thương Kiếm Tông!
Làm như vậy đồng nghĩ với việc không chết không thôi!
Thương Kiếm Phong, bên trong đại điện.
Hai mắt Trần Bắc Hàn khép hờ, im lặng không nói.
Bên dưới chính là Thương Huyền và Việt Kỳ.
Một lúc sau Trần Bắc Hàn đột nhiên lên tiếng: “Báo các sư đệ quay trở về… Còn nữa, thông báo cho đại sư huynh!”
Đại sư huynh!
Thương Huyền do dự trong giây lát, sau đó nói: “Liệu huynh ấy có trở về không?”
Trần Bắc Hàn cười đáp: “Sẽ về, nhất định là vậy!”
Thương Huyền gật đầu, quay người rời đi.
Sau khi Thương Huyền rời đi, Trần Bắc Hàn nhìn về phía Việt Kỳ: “Muội nghĩ như nào?”
Việt Kỳ lắc đầu: “Các huynh tự quyết định đi!”
Nói xong nàng ấy quay người rời đi.
Trong điện, Trần Bắc Hàn lắc đầu cười một tiếng.
Vân Kiếm Phong.
Diệp Huyên ngồi ở cửa đại điện, hắn đã nghe nói tới chuyện xảy ra ở Thương Kiếm Tông, hiện giờ hắn đang chờ Việt Kỳ về!
Không lâu sau, Việt Kỳ xuất hiện ở cửa đại điện, nàng ấy nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên đứng dậy: “Việt sư tôn, con đã nghe nói tới chuyện xảy ra bên ngoài, vậy nên con quyết định rời khỏi đây, không liên lụy tới Thương Kiếm Tông nữa!”
Việt Kỳ lắc đầu: “Ngươi không thể rời đi được!”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Việt Kỳ nhìn hắn: “Nếu như bây giờ ngươi rời đi thì người đời sẽ cho rằng Thương Kiếm Tông ta sợ Liên Minh Hộ Giới! Đối với Thương Kiếm Tông chúng ta, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả diệt tông! Cho dù muốn đi thì cũng không thể đi vào lúc này được, hơn nữa ngươi là đệ tử Thương Kiếm Tông, nên ở lại cùng tông môn đối mặt với tất cả mọi chuyện”.
Diệp Huyên cười khổ: “Nếu con không rời đi, Liên Minh Hộ Giới sẽ không chịu buông bỏ!”
Việt Kỳ đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ấy nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Huyên: “Có ngươi hay không thì trận chiến này cũng phải đánh! Ngươi chỉ là một cơ hội, một thời cơ để khai chiến mà thôi!”
Nói xong nàng ấy tiến vào trong điện.
Diệp Huyên đứng yên tại chỗ, im lặng không nói gì.
Ngay từ ban đầu, hắn tưởng Thương Kiếm Tông chỉ nhắm vào hắn, chuyện này cũng không hề sai, nhưng sai chính là Thương Kiếm Tông, rất có thể Thương Kiếm Tông cũng sớm đã chuẩn bị ra tay.
Bởi vì hắn tin rằng Thương Kiếm Tông tuyệt đối sẽ không vì một người như hắn mà khai chiến với Liên Minh Hộ Giới.
Trừ khi hiện giờ Diệp Huyên hắn đã là Kiếm Tiên, yêu nghiệt đến mức Thương Kiếm Tông có thể hi sinh tất cả để bảo vệ!
Mục đích Thương Kiếm Tông giữ hắn ở trong tông môn chính là vì không muốn để người đời cảm thấy Thương Kiếm Tông sợ Liên Minh Hộ Giới thôi sao?
Chắc chắn là có nguyên nhân khác!
Một lúc sau, Diệp Huyên lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ những chuyện này nữa, nếu như Thương Kiếm Tông muốn giữ hắn lại thì cứ ở lại thôi!
Tu luyện!
Diệp Huyên quay người đi tới sau núi, hiện giờ việc cấp bách nhất của hắn chính là tu luyện, tăng cường thực lực của bản thân.
Hiện giờ hắn đã là Vạn Pháp Cảnh chân chính, hoàn toàn có thể đột phá Ngự Pháp Cảnh!
Hơn nữa ở phương diện Kiếm đạo, nếu như có cơ hội thì có thể tăng lên một bước!
Kiếm Tiên!
Đạt tới Kiếm Tiên thì sẽ hoàn toàn khác! Đến lúc đó hắn có thể chiến đấu với Lục tôn chủ một trận!
Diệp Huyên tiến tới phía sau núi, sau đó ngồi