Kể từ sau khi Diệp Huyên đại triển thần uy ở Lưỡng Giới Thành, sự sùng bái của cậu bé này dành cho hắn đã lên đến mức điên cuồng.
Với một người vốn đã ngưỡng mộ kiếm tu, việc Diệp Huyên ra mặt vào thời điểm đó khiến hình ảnh của hắn trong mắt Lục Minh không khác gì cây cao bóng cả.
Chỉ có thể nói là sùng bái, vô cùng sùng bái.
Nhóc béo cũng quen cửa quen nẻo, sau khi vào phòng thì đặt một mớ trái cây lên chiếc bàn trước mặt anh em Diệp Huyên, cười hì hì: “Đại ca, Liên tỷ, ăn đi, ngon lắm”.
Huynh muội họ Diệp nhìn nhau cười.
Lục Tiêu Nhiên cũng bước vào, ôm quyền với Diệp Huyên, cười hỏi: “Không quấy rầy chứ?"
Diệp Huyên đáp: “Tất nhiên là không, mời Lục tiền bối ngồi”.
Hai đứa bé ngoan ngoãn lùi sang một bên khi Lục Tiêu Nhiên ngồi xuống, ông ta nói: “Còn nửa ngày nữa là đến Đế Đô, chẳng hay tiểu hữu có người quen ở đó?"
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn hoàn toàn không quen biết ai ở Đế Đô cả.
Lục Tiêu Nhiên mỉm cười: “Đế Đô là nơi vàng thau lẫn lộn.
Nếu tiểu hữu không chê, có thể tạm dừng chân ở nhà ta, sau khi gia nhập học viện Thương Mộc rồi thì đi ở thế nào do tiểu hữu quyết định, được chứ?"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy xin làm phiền tiền bối”.
Tục ngữ có câu "thêm một người bạn là thêm một con đường", đối phương đã có lòng thì hắn còn từ chối làm gì?
Thấy Diệp Huyên đồng ý, nụ cười của Lục Tiêu Nhiên càng sâu thêm.
Ông ta là người đứng đầu một thành, sở hữu vô vàn quyền lực là điều tất nhiên, việc kết bạn với Diệp Huyên tất nhiên là vì tán thưởng tiềm lực của hắn.
Lục Tiêu Nhiên chỉ ngồi lại thêm chốc lát rồi dẫn nhóc béo Lục Minh đi, để lại Diệp Huyên và Diệp Liên trong phòng.
Diệp Liên nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên anh trai, thỏ thẻ: “Đại ca, có phải vì muội mà huynh từ chối làm Tham tướng không?"
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, cô bé tiếp lời: “Muội có hỏi nhóc béo, hắn nói Tham tướng là một chức quan rất lớn.
Là quan đấy đại ca! Vậy mà huynh lại từ chối, sao huynh khờ quá vậy?"
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu em: “Ta làm Tham tướng thì muội biết làm sao bây giờ?"
Diệp Liên nhìn hắn: “Muội là gánh nặng của huynh, đúng không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Muội là người quan trọng nhất đời này của ta.
Ta có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể buông bỏ bất cứ thứ gì vì muội”.
Hắn nắm chặt lấy tay cô bé: “Nếu không có muội, ta có thành Kiếm Tiên cũng vô nghĩa”.
Hai dòng lệ chảy dài trên má Diệp Liên, cô bé không nói gì, chỉ ôm ghì lấy Diệp Huyên, chốc lát sau đã thiếp đi.
Diệp Huyên nhìn em gái trên giường, mặt trầm như nước.
Diệp Liên thích ngủ hơn trước kia nhiều lắm, tuy có Thiên Hỏa Noãn Ngọc giúp cô bé bớt lạnh nhưng tình hình cũng không thật sự tốt, vì sắc mặt cô bé càng lúc càng nhợt nhạt.
Diệp Liên ngày thường rất ít nói, nhưng Diệp Huyên biết đó là vì cô bé không muốn khiến hắn lo lắng.
Hắn nhẹ nhàng đắp mền cho em gái rồi rời khỏi phòng, đi lên boong thuyền.
Đứng ở mũi thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Mặt trời đã sắp về Tây, nhuộm kín bầu trời bằng màu đỏ thắm như phủ lên tấm lụa đào, che phủ dãy Thiên Sơn bên dưới.
Sắp đến Đế Đô rồi!.
Đam Mỹ H Văn
"Tiểu hữu!"
Giọng nói của Lục Tiêu Nhiên truyền đến.
Diệp Huyên quay lại, nhìn thấy ông ta đã đi đến bên người với nụ cười trên môi: “Trông tiểu hữu như đang rất nóng lòng muốn đến Đế Đô”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối