Thật ra cô gái áo đỏ cũng không muốn ở lại Cổ Vu Tộc.
Nhưng Diệp Huyên cứ yêu cầu nàng ta ở lại, bởi vì hắn lo lắng chuyện này sẽ có biến.
Điều hắn lo lắng không hề sai!
Sau khi cô gái áo đỏ xuất hiện, sắc mặt đám người Cổ Vu Tộc có mặt ở đó đều thay đổi, bởi vì trên vách tường của nhà cây có treo một bức tranh, bên trên bức tranh vẽ cô gái áo đỏ này!
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc kinh hoàng nhìn cô gái áo đỏ: “Ngài…”
Cô gái áo đỏ đưa tay qua ép tới.
Ầm!
Một luồng uy áp to lớn bao phủ lấy Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, ngay sau đó, nàng ta quỳ rạp xuống.
Trong nhà cây, sắc mặt các vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đều thay đổi, có một vài người định ra tay, đúng lúc này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc giận dữ hét lên: “Dừng tay!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, chỉ thấy nàng ta vái thật sâu: “Bái kiến tiên tổ!”
Tiên tổ!
Tất cả mọi người ở nhà cây đều ngây ra!
Mạc Tu ở gần đó đều tỏ vẻ mặt khó tin.
Cô gái áo đỏ đi tới trước mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, nàng ta từ trên cao nhìn xuống Tộc trưởng Cổ Vu Tộc: “Một người mù mắt như ngươi sao có thể lên làm Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ta vậy?”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc cúi đầu, không dám nói gì cả.
Cô gái áo đỏ quét mắt nhìn đám người trong nhà cây: “Một vùng bảo địa quan trọng như vậy hay sao? Cổ Vu Tộc chúng ta cần người khác bố thí? Sao hả? Bao nhiêu năm như vậy, Cổ Vu Tộc càng sống càng không có khí phách hả?”
Những người ở trong nhà cây đều không dám trả lời.
Mạc Tu đột nhiên lên tiếng: “Các hạ, Liên Minh Hộ Giới chúng ta không hề bố thí, ta…”
Lúc này cô gái áo đỏ đột nhiên vung tay phải lên.
Ầm!
Mạc Tu đang nói chuyện bị đánh bay ra bên ngoài.
Mạc Tu ở bên ngoài, cách nhà cây chừng trăm trượng sợ hãi nhìn chằm chằm về phía nhà cây, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.
“Cút!”
Lúc này, giọng nói của cô gái áo đỏ từ trong nhà cây vang ra.
Sắc mặt Mạc Tu liên tục thay đổi, cuối cùng ông ta lạnh lùng nhìn nhà cây, sau đó quay người biến mất khỏi đó.
Bên trong nhà cây, cô gái áo đỏ nắm chặt tay Vị Ương Thiên, nàng ta lạnh lùng nhìn đám người có mặt ở đó: “Từ giờ phút này trở đi, cô bé này chính là Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc cúi đầu, không dám nói gì cả.
Lúc này, một vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Tiên tổ, ta có một chuyện không hiểu được, vì sao chúng ta phải từ chối ý tốt của Liên Minh Hộ Giới?”
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên: “Có thấy hắn không?”
Diệp Huyên ngây ra, có liên quan gì với mình?
Vị trưởng lão kia nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Không biết ý tiên tổ là gì?”
Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Không nhìn thấy tiềm lực của hắn à?”
Vị trưởng lão kia do dự vài giây, sau đó nói: “Quả thực là hắn rất yêu nghiệt, thế nhưng Liên Minh Hộ Giới thế lớn, có lợi với chúng ta hơn, chúng ta…”
“Ngu xuẩn!”
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi không nhìn nhìn xa hơn hay sao? Hiện giờ hắn mới chỉ mười chín tuổi đã có thể chém giết Ngự Pháp Cảnh chân chính, cho hắn thời gian mười năm, không, chỉ cần thời gian năm năm, trong giới này, ngoại trừ một vài lão quái vật đặc thù ra thì có ai là đối thủ