Sau khi Diệp Huyên tiến vào một khu rừng rập rạp, khí tức biến mất không thấy đâu, dường như người này chưa từng tồn tại vậy!
Sau khi Diệp Huyên biến mất không lâu, một người đàn ông râu quai nón xuất hiện ở nơi Diệp Huyên từng đứng.
Nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt người đàn ông râu quai nón vô cùng âm trầm, hắn ta lạnh lùng nhìn xung quanh: “Tên nhân loại đáng chết!”
Vừa dứt lời, hắn ta đạp mạnh chân phải xuống đất.
Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, như có động đất vậy.
Diệp Huyên không hề rời khỏi sơn mạch Vạn Thú mà âm thầm tiến sâu vào trong.
Nhưng hiện giờ hắn không công khai tiến vào mà lén lút tiến vào.
Có khí hỗn độn, cho dù là cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính cũng không phát hiện được hắn!
Chừng một canh giờ sau, Diệp Huyên đã tiến vào sâu trong sơn mạch Vạn Thú, sâu trong dãy núi mênh mông này, có một tòa thành!
Vạn Thú Thành!
Tòa thành này còn lớn hơn cả Vân Không Thành nữa, thậm chí phải nói là đây chính là tòa thành lớn nhất ở Thanh Thương giới, chỉ riêng tường thành đã cao trăm trượng, một người đứng ở dưới tường thành thì nhỏ bé chẳng khác nào sâu kiến cả.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, bởi vì tòa thành này không dành cho nhân loại mà là chỗ ở dành cho yêu thú.
Diệp Huyên âm thầm tiến vào trong thành, bên trong có rất ít kiến trúc, hơn nữa đều rất lớn.
Bên trong tòa thành này, hắn được nhìn thấy vô số yêu thú, có một vài yêu thú đã hóa thành hình người, có một số lại vẫn duy trì hình dạng của mình.
Diệp Huyên cảm thấy hơi lúng túng, tòa thành này lớn như vậy, tìm kiếm ở đây chẳng khác nào mò kim đáy biển!
Đá truyền âm!
Diệp Huyên nghĩ tới đá truyền âm, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phủ định suy nghĩ của mình, Yêu Tộc sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu, bọn chúng nhốt Thương Việt thì chắc chắn sẽ lục soát hắn, lấy hết đồ trên người đi.
Sau khi im lặng suy nghĩ một hồi, Diệp Huyên quyết định ra khỏi thành.
Ngay sau đó, một thanh kiếm bổ mạnh lên trên tường Vạn Thú Thành.
Ầm!
Tường Vạn Thú Thành bị vỡ một góc, toàn bộ Vạn Thú Thành chấn động!
Có kẻ địch tấn công?
Vô số yêu thú chạy về phía tường thành.
Bên dưới tường thành, Diệp Huyên bình thản đứng đó, tay cầm trường kiếm chỉ xéo xuống đất: “Tại hạ Thương Kiếm Tông Diệp Huyên, hôm nay tới đây xin được lĩnh giáo thế hệ trẻ tuổi của Vạn Thú Thành”.
Dưới sự bổ sung của huyền khí, âm thanh vang lên như sấm, một nửa Vạn Thú Thành đều nghe thấy.
Khiêu chiến thế hệ trẻ tuổi của Vạn Thú Thành!
Trên tường thành, vô số yêu thú cùng nhau gầm thét, rất nhanh đã có một con yêu thú xông vọt về phía Diệp Huyên ở bên dưới.
Ở bên dưới, mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, vung tay chém ra một kiếm.
Ầm!
Con yêu thú kia còn chưa kịp tới gần Diệp Huyên đã bị kiếm thế trên một kiếm này của Diệp Huyên đánh bay ra ngoài vài chục trượng.
Bên ngoài tường thành, Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Quá yếu! Ai lợi hại hơn đi!”
Trên tường thành, lại có một con yêu thú lao xuống, nhưng vẫn như trước, con yêu thú kia còn chưa kịp tới gần thì đã bị kiếm thế của Diệp Huyên đánh bay.
Cứ như vậy, sau khi liên tục đánh bay mười mấy con yêu thú, đám yêu thú ở trên tường thành không còn xuống nữa.
Trước cửa thành, mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Sao hả? Sơn mạch Vạn Thú không có ai à?”
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, rất nhanh sau đó, một con Cuồng Sư toàn thân tỏa ra ánh sáng u ám từ trong thành xông vọt ra, hình thể con Cuồng Sư này to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ, mỗi lần nó chạy đều khiến mặt đất chấn động kịch liệt.
Khi nó còn cách Diệp Huyên vài chục trượng, mặt đất xung quanh Diệp Huyên bắt đầu nứt vỡ!
Diệp Huyên mặt không cảm xúc, xông nhanh về phía trước, chém ra một kiếm!
Ầm!
Dưới ánh mắt quan sát của vô số người, con Cuồng Sư kia liên tục lùi lại, tới hơn hai mươi trượng mới dừng được.
Sau khi nó dừng lại, đầu của nó tách ra, máu tươi phun ra ngoài!
Con Cuồng Sư này thấp nhất cũng là Ngự Pháp Cảnh, thân thể vô cùng mạnh mẽ, đáng tiếc là kiếm của Diệp Huyên