Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Không ở lại đây à?”
Diệp Huyên cười hì hì: “Ở lại đây, vậy ta ngủ ở đâu?”
Nghe vậy, Thác Bạt Ngạn khiêu khích nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ xem ngủ ở đâu?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Đương nhiên là ở trên giường rồi!”
Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng bảo: “Thế thì ngủ trên giường!” Diệp Huyên cười ha ha, vì thế hắn ở lại.
Đến đêm.
Diệp Huyên đi tới tẩm cung của Thác Bạt Ngạn một lần nữa, nếu Thác Bạt Ngạn đã bảo hắn ngủ trên giường thì đương nhiên hắn sẽ không khách sáo, hắn leo thẳng lên giường, nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã ngây người.
Vì trên giường có hai người!
Ngoài Thác Bạt Ngạn, còn có Kỷ An Chi!
Hai người!
Thác Bạt Ngạn ngồi dậy, nàng ta cười như không cười nhìn Diệp Huyên: “Không phải muốn ngủ à? Lên đi!”
Ý định khiêu khích vô cùng rõ ràng!
Sao có thể sợ được?
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Nếu cô đã yêu cầu mãnh liệt như vậy thì ta đến đây!”
Nói xong, hắn lập tức nhảy lên giường, sau đó nằm ở giữa hai cô gái.
Hai cô gái đều ngẩn người!
Lên thật à!
Diệp Huyên mỗi tay ôm một cô, nghiêm mặt nói: “Ngủ!”
Thác Bạt Ngạn ở bên trái Diệp Huyên đen mặt lại, rõ ràng là nàng ta đánh giá thấp da mặt của Diệp Huyên rồi! Không ngờ cái tên này lại mặt dày đến mức đó!
Còn Kỷ An Chi ở bên còn lại thì còn đang ăn, không có thái độ gì!
Cứ thế, Diệp Huyên trái ôm phải ấp!
Lúc đầu vẫn thấy rất thoải mái, nhưng sau đó lại hơi đau khổ!
Trong ngực ôm hai cô gái vô cùng xinh đẹp nhưng không thể làm gì, khó chịu lắm đấy!
Đến đêm khuya, Kỷ An Chi đã ngủ say, nhưng Thác Bạt Ngạn vẫn chưa ngủ, vì Diệp Huyên đang thò tay về phía này.
Thác Bạt Ngạn giữ lấy tay hắn, cảnh cáo: “Đừng có lộn xộn!”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta không có lộn xộn, ta đang nghiêm túc mà”.
Thác Bạt Ngạn liếc Diệp Huyên: “An Chi vẫn còn ở đây đấy!”
Diệp Huyên nói: “Ta không sợ!”
Thác Bạt Ngạn: ‘…”
Lại nửa canh giờ trôi qua, lúc này, hô hấp của Thác Bạt Ngạn đã vô cùng dồn dập.
Vì thể chất của nàng ta vốn dĩ đã đặc biệt, bây giờ tay của Diệp Huyên lại không chịu yên, cơ