Chạy ư?
Diệp Huyên nhìn cái bóng ở nơi chân trời kia mà không khỏi cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Phải là cường giả thế nào mà lại khiến Lâm Tòng Vân và Kiếm Huyền kiêng kỵ như vậy?
Giữa không trung, bóng mờ kia chậm rãi ngưng tụ thành một người đàn ông tóc trắng, đôi mắt đờ đẫn nhanh chóng trở nên thanh tỉnh, nhìn xuống với vẻ hờ hững như một vị tôn giả cao cao tại thượng đang nhìn một bầy kiến hôi vậy.
Cảm giác bị xem nhẹ như thế thật sự không dễ chịu chút nào.
Lâm Tòng Vân thấp giọng nói: “Là phân thân!"
Tần Trấn gật đầu: “Nhưng rất mạnh”.
"Xem ra ông ta chính là thủ lĩnh của họ”.
"Hắn mạnh đến vậy, ngươi có kế hoạch gì không?"
Thấy Tần Trấn nhìn sang, Lâm Tòng Vân đáp: “Báo lên”.
Nhưng đối phương lắc đầu: “Không được, báo lên cũng mất ít nhất nửa tháng, quá chậm”.
Lâm Tòng Vân liếc sang Diệp Huyên: “Vậy mang hắn đi”.
Tần Trấn nói: “Ngươi mang đi đi”.
Lâm Tòng Vân còn toan mở miệng gì thì người đàn ông lơ lửng trên không trung đã lên tiếng: “Đi ư? Đừng hòng”.
"Là người của Linh Hư Tinh Cung?" Thấy ông ta nhìn xuống hỏi, Lâm Tòng Vân lãnh đạm đáp.
"Có lẽ ngươi chưa từng nghe đến”.
Nào ngờ đối phương lại nói: “Có một chút”.
"Vậy thì các ngươi sẽ hối hận!", Lâm Tòng Vân cười gằn.
"Hối hận ư? Có lẽ, nhưng đó là chuyện sau này”, người đàn ông tóc trắng vô cảm nói: “Trước mắt ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức cút xéo, ta sẽ tha cho một mạng”.
Cút ư?
Lâm Tòng Vân bật cười, chỉ sang Diệp Huyên: “Ta đã nói rồi, người này do Linh Hư Tinh Cung ta bảo vệ!"
Người đàn ông chỉ lắc đầu: “Nếu ngươi muốn chết, bổn chủ sẽ thành toàn”.
Vừa dứt lời, ông ta vươn tay phải ra, nhẹ nhàng hạ xuống.
Một luồng uy áp vô hình chậm rãi đè lên những người phía dưới khiến bầu trời trên đầu Thương Kiếm Tông trở nên mờ mờ ảo ảo.
Diệp Huyên lập tức nghiêm mặt.
Nếu để luồng uy áp khủng bố này ập xuống, toàn bộ Thương Kiếm Tông sẽ bị san bằng thành bình địa.
Lâm Tòng Vân đang định ra tay thì Kiếm Huyền đã chậm rãi bay lên.
Một luồng kiếm ý hồn hậu cuồn cuộn tỏa ra từ người y, hóa thành một thanh kiếm hư ảo lao vào luồng uy áp trên không trung kia.
Một tia kinh ngạc nảy lên trong mắt Lâm Tòng Vân: “Đại Kiếm Tiên đỉnh cao...!Nếu lại thêm nửa bước nữa...”
Thì khi đó sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Y