Thua rồi ư?
Vẻ sửng sốt tột độ ngự trị trên gương mặt những người xung quanh, đặc biệt là nhóm Trần Bắc Hàn.
Y biết rõ thực lực của Lục tôn chủ đến đâu, biết rằng số người có thể đánh bại gã trên Thanh Thương giới này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà đó đều là những lão quái vật.
Còn Diệp Huyên...!Chỉ là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi...!
Làm sao có thể?!
Lục tôn chủ lơ lửng giữa không trung cũng ngây ra như phỗng.
Chỉ một đường kiếm của Diệp Huyên - một hậu bối trẻ tuổi - đã khiến gã phải lùi lại trăm trượng, tuy không thua nhưng có khác gì thua? ! Nhưng gã không nổi giận, ngược lại càng bình tĩnh nhìn Diệp Huyên, phát hiện mặt hắn trắng bệch, cả người phát run.
"Nếu ta đoán không sai, một kiếm vừa rồi hẳn đã lấy đi của ngươi rất nhiều sức lực?", Lục tôn chủ hỏi.
Diệp Huyên làm thinh.
Lục tôn chủ nói không sai, đường kiếm vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều, đồng thời cũng mang lại uy lực vượt ngoài dự tính.
Trước kia hắn chưa từng thi triển Không Gian Chi Kiếm nên không có khái niệm rõ ràng về sức mạnh của nó.
Nhưng giờ khắc này, hắn đã biết một đường kiếm ấy có thể khiến cường giả Phá Không Cảnh trọng thương.
Lục tôn chủ lại lên tiếng: “Diệp Huyên, phải thừa nhận rằng ta và Liên Minh Hộ Giới đã đánh giá thấp ngươi ngay từ đầu.
Sự yêu nghiệt của ngươi vượt ngoài tầm dự đoán của chúng ta”.
Ánh mắt gã liếc nhìn Thương Kiếm Tông ở dưới: “Nếu để ngươi tiếp tục trưởng thành, về sau Thương