Một người thanh niên đi lên từ thang lầu, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tuổi tác hắn ta tầm mười tám, mười chín, vóc dáng khôi ngô, tóc húi ngắn, mặt mày dữ tợn.
"Thương Kỳ!"
Có người kêu lên: “Chính là thiên tài nhà họ Thương, nghe nói đã được học viện Thương Mộc đặc cách nhận trước...”
Nhận trước!
Rất nhiều người cần vượt qua khảo hạch để có thể vào được học viện Thương Mộc, nhưng cũng có những người không cần khảo hạch cũng được nhận vào vì chỗ đặc biệt nào đó của riêng họ.
Năm nay chỉ có năm người như thế.
Thương Kỳ chính là một trong số đó.
Tương tự, việc hắn ta theo đuổi Mạt Tùy Thanh là chuyện cả Đế Đô đều biết.
Thương Kỳ chắn trước người Mạt Tùy Thanh, lạnh lùng liếc xéo Diệp Huyên: “Tùy Thanh, để ta giúp nàng rửa mối nhục này!"
Mạt Tùy Thanh nhíu mày: “Thương Kỳ, việc này không liên quan đến ngươi”.
"Hắn làm nhục nàng chính là làm nhục ta”.
Thương Kỳ vẫn kiên quyết, sau đó hằn học gằn lên với Diệp Huyên: “Thứ chó má như ngươi cũng dám bôi nhọ Tùy Thanh? Hôm nay ông đây phải nghiền xương ngươi thành tro!"
Lời vừa dứt, hắn ta đã lao về phía Diệp Huyên dữ tợn như một con hổ vồ mồi.
Người còn chưa đến, khí thế đã ập đến!
Tay phải Diệp Huyền nắm lại.
Khí thế kia biến mất trong chớp mắt, một khắc sau, nắm đấm của Diệp Huyên và Thương Kỳ đồng thời nện vào ngực đối phương.
Thịch thịch thịch!
Diệp Huyên bị đẩy lùi về sau một đoạn, Thương Kỳ lại phải lui về tận mười thước, chỉ dừng lại khi va vào tường.
Kết quả này khiến những người có mặt đều sững sờ.
Vẻ khiếp sợ lan vào đôi mắt đang dần nheo lại của Khương Niệm Sinh, Mạt Tùy Thanh cũng không khỏi cau mày sâu thêm.
Bọn họ đều biết điểm đặc biệt của Thương Kỳ nằm ở thân thể mạnh mẽ siêu việt.
Trong cùng một cảnh giới, ít ai có thể đấu tay đôi với hắn ta về sức mạnh thể xác.
Vậy mà hắn ta lại rơi vào thế hạ phong!
Thương Kỳ trố mắt: “Sao ngươi có thể...”
Diệp Huyên không tỏ vẻ gì.
Bàn về sức mạnh thể xác, hắn trước giờ chưa ngán ai cả! Hơn nữa hiện giờ hắn đã tu được cảnh giới ẩn là Kim Thân Cảnh, giáp lá cà với yêu thú hắn còn chẳng sợ chứ đừng nói chi người.
"Ông đây không tin!"
Thương Kỳ gầm lên rồi lại nhào vào Diệp Huyên.
Lần này Diệp Huyên khẽ nhích người, nhảy ngay đến trước mặt hắn ta.
Hai nắm đấm lại nện vào nhau.
Ruỳnh!
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên khi những khớp xương trong tay phải Thương Kỳ gãy nát.
Hắn ta bay vụt đi như một ngôi sao băng, đâm sầm vào vách tường khiến nó rung lên bần bật rồi rơi xuống, giãy giụa một cái rồi bất động.
Sau khi lạnh lùng liếc nhìn bốn phía một lượt, Diệp Huyên dắt lấy tay Diệp Liên: “Chúng ta đi thôi”.
"Khoan đã!"
Giọng nói của Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh bỗng vang lên.
Hắn ta đi đến trước mặt Diệp Huyên, cười nói: “Diệp huynh, tại hạ đã hỏi thăm chuyện ban nãy.
Ngươi quả thật đã bôi nhọ Mạt cô nương, xin hãy xin lỗi nàng ấy”.
"Đại hoàng tử nhân nghĩa!"
Một số người có mặt thi lễ với Khương Niệm Sinh: “Xin Đại hoàng tử lấy lại công bằng!"
"Người này ỷ thế hiếp người, vũ nhục Mạt cô nương, tội không thể tha.
Xin Đại hoàng tử hạ lệnh bắt giam!"
"...”
Khương Niệm Sinh ôm quyền với họ: “Chư vị hãy yên tâm, lẽ phải tại đây, ta tuyệt đối