Người phụ nữ trên cây cột nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.
Ông lão cười lạnh, trong nụ cười mang theo vẻ châm chọc: “Độc Cô Huyên, năm đó ngươi là thần nữ nổi bật nhất cao quý nhất tinh vực Vị Ương, mà bây giờ lại rơi vào kết cục thế này, sao nó, có cảm tưởng gì?”
Người phụ nữ không nói gì.
Nụ cười của ông lão lạnh dần: “Ngươi không chỉ đắm mình trong trụy lạc, tằng tịu với người khác, còn sinh ra một tên nghiệp chướng, đồng thời còn đưa báu vật của nhà Độc Cô ta cho tên nghiệp chướng kia, ngươi…” Người phụ nữ trên cột đột nhiên nhìn về phía ông lão, mặt không chút cảm xúc: “Báu vật kia là của cha thằng bé, không phải của nhà Độc Cô ta”.
Vẻ mặt của ông lão đột nhiên trở nên hơi dữ tợn: “Cha nó? Độc Cô Huyên, ngươi nên biết, chính vì ngươi tằng tịu với người khác, nhà Độc Cô ta mới đắc tội với nhà họ Cổ, đến này vẫn còn bị nhà họ Cổ nhằm vào”.
Người phụ nữ đáp trả: “Nếu nhà Độc Cô đủ mạnh thì sao người khác dám bắt nạt? Vấn đề của bản thân lại đi trách người khác, đại trưởng lão, biết bao năm trôi qua, ông vẫn không có chút tiến bộ nào cả!”
Ông lão nhìn chằm chằm người phụ nữ, một lát sau, ông ta đột nhiên mỉm cười: “Độc Cô Huyên, lão phu không đấu võ mồm với ngươi nữa.
Hôm nay đến đây là muốn nói với ngươi, chúng ta đã biết tung tích của hai thứ nghiệp chướng kia rồi, chẳng bao lâu nữa, ba mẹ con các ngươi sẽ được đoàn tụ thôi”.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Người phụ nữ phía sau đột nhiên nói: “Trên người hai huynh muội nó cũng chảy dòng máu của nhà Độc Cô ta!” ! Ông lão dừng bước, cười khẩy: “Đồ nghiệp chướng như thế có huyết thống của nhà Độc Cô ta là nổi sỉ nhục của nhà Độc Cô”.
Nói xong, ông lão biến mất.
Trên cột, người phụ nữ chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau, bà ấy nhẹ giọng nói: “Huyên Nhi… Liên Nhi…”
…
Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Huyên mở mắt ra, mà lúc này, hắn đang đứng trên một đỉnh núi, phía sau chính là vách núi, sâu không thấy đáy.
Mấy người đi ra từ trong thành cùng hắn lúc trước đang đứng hai bên người hắn, lúc này, bọn họ cũng đang tò mò quan sát xung quanh.
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên phía xa xa, trên sườn một ngọn núi nhỏ phía xa có những căn nhà trúc, khoảng chừng ba mươi căn, những căn nhà trúc này có lớn, cũng có nhỏ.
Một học viên hỏi: “Phong đạo sư, nơi này là ngoại viện sao?”
Phong Cảnh nhẹ giọng nói: “Thế nào, không giống như trong tưởng tượng