Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều đang nhìn Diệp Huyên, dù bình thường nội viện có tranh đấu, nhưng đều sẽ có chừng có mực, hiếm khi đánh nhau đến mức này.
Tiêu Tiềm ở trước mặt Diệp Huyên cũng sửng sốt.
Gã không ngờ Diệp Huyên này thật sự dám ra tay, gã cố nén cảm giác đau nhức truyền đến từ trên cánh tay, nhìn chằm chằm Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên chĩa kiếm vào giữa lông mày của gã: “Hai trăm nghìn Tử Nguyên Tinh, đưa hay là không?” Dứt lời, hắn hơi di chuyển tay phải về phía trước, kiếm đâm vào khoảng một tấc, trên mặt Tiêu Tiềm lập tức máu tươi đầm đìa.
Sắp giết người rồi!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người biết chuyện này không đơn giản chút nào, chắc chắn không phải đánh nhau bình thường.
Vẻ mặt Tiêu Tiềm trở nên dữ tợn: “Ông đây không đưa đấy, ngươi có gan thì giết ông đi”.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên đâm kiếm về phía trước, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Tiềm lập tức thay đổi, gã không ngờ Diệp Huyên thật sự dám giết mình.
Mà vào thời khắc mấu chốt này, Tiêu Tiềm đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã cách đó mười trượng, còn có một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cạnh gã.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, những học viên xung quanh sửng sốt, một giây sau, bọn họ xoay người bỏ chạy.
! Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi mới đến à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Mới đến!”
Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Huyên: “Ngươi kiêu ngạo thật đấy!”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Tiền bối định không hỏi lý do sao?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Ta chỉ nhìn thấy ngươi đánh người, còn muốn giết người nữa, như thế là đủ rồi!”
Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Vậy xem ra không cần phải nói thêm gì nữa”.
Dứt lời, một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện ở giữa lông mày của Tiêu Tiềm, nhưng kiếm còn chưa chạm vào làn da của gã đã bị hai ngón tay kẹp lấy.
Hai ngón tay này là của người đàn ông trung niên!
Nhìn thanh kiếm trước mắt, đầu óc Tiêu Tiềm trống rỗng, Diệp Huyên này bị điên rồi sao?
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên trở nên lạnh lẽo, ông ta không ngờ Diệp Huyên vẫn dám ra tay trước mặt mình.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Huyên, một giây sau, ông ta nhẹ nhàng vung tay phải về phía Diệp Huyên, động tác rất nhẹ, nhưng theo ông ta vỗ nhẹ một cái, vùng không gian trước mắt Diệp Huyên chợt dao động như sóng triều.
Diệp Huyên ở đối diện người đàn ông trung niên cũng giật mình, người đàn ông trung niên này chắc chắn không phải Phá Không Cảnh bình thường!
Hắn không dám khinh thường, bước về phía