Nhai Sơn cũng không lớn lắm.
Tuy nó không lớn nhưng đây là một ngọn núi báu, bởi vì hằng năm nơi đây sản sinh ra gần một triệu Tử Nguyên Tinh!
Đương nhiên có rất nhiều người mơ ước ngọn núi báu này, có điều không một thế lực nào dám ra tay vì nó là của học viện Đạo Nhất!
Tên tuổi của học viện Đạo Nhất rất có sức răn đe ở tinh vực Vị Ương!
Người tiếp đón Diệp Huyên là một ông lão tên Lưu Ôn, người phụ trách sự vụ ở Nhai Sơn.
Trong một đại điện, Lưu Ôn nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, học viện không cử người khác đến sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Một mình ta chưa đủ à?”
Lưu Ôn lắc đầu: “Đương nhiên là đủ”.
Diệp Huyên bảo: “Nói cho ta biết tình hình cụ thể đi!”
Lưu Ôn trầm giọng trả lời: “Gần đây Nhai Sơn luôn có người mất tích.
Không chỉ có người mất tích, mà Tử Nguyên Tinh trong lòng đất cũng suy giảm liên tục.
Ta đã điều tra lâu rồi nhưng không có manh mối nào cả”.
Diệp Huyên hỏi: “Có khi nào là do thế lực bên ngoài làm không?” ! Lưu Ôn lắc đầu: “Ta cảm thấy không phải!”
“Tại sao?”, Diệp Huyên hỏi.
Lưu Ôn trầm giọng đáp: “Nếu do thế lực bên ngoài làm, tại sao cứ một thời gian họ lại giết một người? Hơn nữa, tại sao họ chỉ lấy đi một ít Tử Nguyên Tinh?”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Cũng đúng! Vậy nếu không phải người ngoài thì là người mình à?”
Lưu Ôn cười khổ: “Bây giờ nơi này người mình chỉ còn lại ta! Những người khác đều đã chết, hoặc là bỏ đi...”
Diệp Huyên: “...”
Một lát sau, Diệp Huyên hỏi: “Những người đã chết kia đang ở đâu?”
Lưu Ôn trả lời: “Dưới lòng đất”.
Diệp Huyên bảo: “Dẫn ta đi xem!”
Diệp Huyên đi theo Lưu Ôn xuống lòng đất của Nhai Sơn.
Hắn nhìn thấy vài viên Tử Nguyên Tinh lẻ tẻ trên vách núi trong lòng đất.
Lưu Ôn lên tiếng: “Những viên Tử Nguyên Tinh này còn nhỏ, khí Tử Nguyên trong đó vẫn chưa đủ nên chưa đến lúc khai thác”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Nhai Sơn là nguồn thu nhập lớn nhất của học viện Đạo Nhất sao?”
Lưu Ôn lắc đầu: “Cũng không hẳn, nguồn thu nhập lớn nhất của học viện Đạo Nhất ta là Đạo Nhất Thành.
Trong thành có rất nhiều thế lực tập trung, họ phải trả tiền thuê hằng năm cho học viện Đạo Nhất ta.
Tiền thuê một tháng ở khu vực trước cửa thành thôi đã cao gấp mấy lần so với thu nhập một năm của Nhai Sơn chúng ta!”
Nghe vậy,