Giản Tự Tại cười nói: “Ngươi giết hắn sẽ có lợi cho tất cả mọi người, không phải sao?”
Viêm Già nhẹ giọng nói: “Ta giết hắn, ngươi tự do, nhưng nhân quả là do ta gánh, tính toán của ngươi không phải hay bình thường đâu”.
Giản Tự Tại cười khẩy: “Dù gì ngươi cũng là đạo tắc chí cao của thiên địa mà lại hành động kiêng dè như thế, ngươi không thể có chí hướng một chút à?”
Viêm Già cười nói: “Nếu lúc trước hắn thật sự ra tay với ta theo lời ngươi, thì ta đã giết hắn rồi! Nhưng hắn cũng không ra tay.
Đúng như hắn nói, ta và hắn không thù không oán, vì sao phải giết hắn?”
Giản Tự Tại không nói gì.
Thật ra, từ lúc đầu khi xúi giục Diệp Huyên giết người, nàng ta đã hiểu nếu Diệp Huyên không ra tay trước, Viêm Già trước mặt sẽ không ra tay với Diệp Huyên.
Vì Diệp Huyên được tháp Giới Ngục thừa nhận, có thể coi như chủ nhân của những đạo tắc trong tháp này.
! Đương nhiên lúc này Diệp Huyên còn yếu, muốn những đạo tắc này thần phục là chuyện không thể nào.
Có điều những đạo tắc này cũng sẽ không chủ động hại hắn.
Nhưng nếu Diệp Huyên ra tay trước thì lại là một chuyện khác.
Mà nàng ta không ngờ cuối cùng Diệp Huyên lại không ra tay, dù đối mặt với nhiều cám dỗ như thế cũng không ra tay.
Mà bây giờ, muốn nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Tầng bốn trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài tháp Giới Ngục, Viêm Già nhìn về phía Diệp Huyên: “Trách nhiệm của ta lúc trước là phong ấn nàng ta, tuy nhiên năm đó tháp này bị trọng thương, đạo tắc rải rác, phong ấn bị ảnh hưởng, ta và những đạo tắc khác trôi nổi ở khắp các tinh vực”.
Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Tạm thời ta không thể quay lại tháp”.
Tạm thời không thể quay