Đoạn ông ta quay sang Diệp Huyên: “Đi xuống đi”.
Diệp Huyên đi ngay không chút do dự.
Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không phải vì nể mặt Đại trưởng lão thì hắn còn đếch muốn quan tâm đến hai người này.
Một khắc sau, Vân Khiếu và gã thanh niên cũng rời khỏi học viện Đạo Nhất.
Bên ngoài học viện, gã ta thấp giọng hỏi: “Khiếu thúc, chỉ vậy thôi sao?" ! Vân Khiếu bắn sang một ánh mắt rét căm căm: “Bằng không thì thế nào?"
"Hắn thiếu chút nữa đã giết ta!", gã thanh niên lạnh lùng gằn ra.
Vân Khiếu chỉ nhàn nhạt đáp: “Hắn nói chỉ là so tài, hơn nữa còn suýt bại bởi ngươi, ngươi bảo ta đáp lại thế nào? Rằng ngươi còn không đỡ nổi một chiêu của hắn à?"
Sắc mặt gã thanh niên xấu xí vô cùng: “Hắn đánh lén! Bằng không sao ta lại...”
Vân Khiếu chỉ lắc đầu: “Ta đã điều tra một chút, hắn còn trẻ như