**********
Chương 70 - Vô Địch Kiếm Thế!
Vào khoảnh khắc Diệp Huyên đặt chân lên, đài Cửu Cung chấn động kịch liệt.
Một chùm sáng từ trung tâm phóng thẳng vào những tầng mây.
Vô số người trong học viện Thương Mộc rối rít nhìn về phía chân trời.
"Chùm sáng Cửu Cung...!Trời ạ, người phương nào mà lại dám xông vào Cửu Cung Trận? Chẳng lẽ là An Quốc sĩ?"
"Cửu Cung Trận...!Đã mấy chục năm rồi chưa khởi động!"
"Chẳng lẽ là An Quốc sĩ?"
"Rốt cuộc là ai?"
Chỉ trong chớp mắt, đã có những bóng người thoăn thoắt bay xuống từ đỉnh núi.
Đài Cửu Cung khởi động đồng nghĩa với việc có người muốn xông vào Cửu Cung Trận.
Thương Trọng ngồi trên lưng tiên hạc, liên tiếp đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Ông ta cứ đinh ninh rằng Diệp Huyên muốn chạy trốn, không ngờ hắn lại chạy lên đài Cửu Cung hòng khiêu chiến Cửu Cung Trận!
Một tràng cười đắc ý tràn ra: “Diệp Huyên, hôm nay lão phu mới được chứng kiến thế nào là tự tìm đường chết.
Cũng tốt thôi, đỡ phiền cho lão phu biết bao nhiêu!"
Cửu Cung Trận là trận pháp do chín hình nhân gỗ tạo thành.
Một khi đồng thời ra tay, chúng có thể sát hại cường giả Lăng Không Cảnh trong nháy mắt.
Ngay cả Thương Trọng cũng không chắc chắn bản thân mình có thể phá trận được.
Nó được tổ sư của học viện Thương Mộc chế tạo ra để không bỏ lỡ những thiên tài chân chính, không chỉ khảo nghiệm sức mạnh mà còn khảo nghiệm nền tảng, tâm tính, thiên phú và năng lực thực chiến.
Không lâu sau đó, biển người hiếu kỳ đã vây quanh đài Cửu Cung.
Những cặp mắt tò mò dõi về phía Diệp Huyên, những cái miệng không ngừng bàn tán.
Lục Tiêu Nhiên cũng đưa nhóc mập và Diệp Liên đến dưới đài, thấy bóng dáng Diệp Huyên trên đó thì biến sắc: Cậu ta muốn khiêu chiến đài Cửu Cung ư?
Diệp Liên khoác áo bông dày cộm đứng ở một bên, tuy không rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng lờ mờ cảm giác được đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
Sắc mặt cô bé tái mét, căng thẳng hỏi: “Lục...!Lục bá bá, đại ca cháu...!không sao chứ ạ?"
Lục Tiêu Nhiên thấp giọng thở dài, do dự một hồi mới đáp: “Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Tuy vậy, ánh mắt ông ta nhìn về Diệp Huyên vẫn mang theo vẻ lo âu.
Đã mấy thập niên trôi qua mà vẫn chưa có ai chinh phục được Cửu Cung Trận ở Khương Quốc, căn bản đều chết thảm trong đó.
Lục Tiêu Nhiên biết thực lực Diệp Huyên không tệ, lại lịch cũng thần bí, nhưng nói gì thì nói, đây vẫn là Cửu Cung Trận.
Vào giây phút Diệp Huyên đặt chân lên đài Cửu Cung, chín hình nhân gỗ cách đó không xa bỗng nhiên sống dậy, bao vây hắn từ bốn phía.
Diệp Huyên mặt không đổi sắc, mắt chứa sát ý.
Bản thân hắn cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này.
Thương Trọng rõ ràng đang nhằm vào hắn, nhưng bảo hắn liều mạng với ông ta ư? Đừng đùa, đây là học viện Thương Mộc, có mười nghìn Diệp Huyên cũng không đụng nổi.
Khiêu chiến Cửu Cung Trận là hạ sách trong hạ sách!
Diệp Huyên xua đi những suy nghĩ tán loạn này, nhìn về bốn phía.
Chín con hình nhân cầm trường kiếm trong tay, tuy không cử động nhưng cũng đã đem đến cảm giác nguy ngập mãnh liệt.
Hắn không dám khinh thường, cẩn thận phòng thủ.
Bỗng nhiên, con hình nhân trước mắt xuất kiếm, nhằm vào giữa chân mày Diệp Huyên.
Khán giả bốn phía ồ lên.
"Sao