Diệp Huyên đi tới trước hai con cự long, cảm thán: “Giống y như thật thế…” Nói xong, hắn bèn muốn sờ một cái.
Mà lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Muốn chết thì sờ đi!”
Sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi: “Có ý gì!” Giản Tự Tại nói: “Ngươi nhìn kỹ đi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lại nhìn về phía hai con cự long kia một lần nữa, một giây sau, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, vội vàng lùi về sau, vì hai con cự long này là thật!
Cự long còn sống!
Diệp Huyên hơi khiếp sợ, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rồng to như thế, phải biết rằng, hắn chỉ từng nghe nói tới yêu thú cấp bậc thế này thôi.
Giản Tự Tại nói tiếp: “Đi vào thôi!”
Diệp Huyên nặng nề bảo: “Hai con rồng này canh gác ở đây…”
Giản Tự Tại nói: “Chúng nó đã rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần ngươi không cố ý trêu chọc chúng nó, chúng nó sẽ không tỉnh lại”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thì ra là thế, nhưng Giản cô nương, ta hơi tò mò, rốt cuộc