Rõ ràng thủ đoạn của bốn Ảnh Tử kia khá đặc biệt, vì thế Đại trưởng lão mới không thể mọc tay chân lại.
Đại trưởng lão đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn chằm chằm Độc Cô Du bên dưới: “Nhà họ Độc Cô, ta đã nói rồi, Diệp Huyên không còn ở học viện Đạo Nhất của ta nữa!” Độc Cô Du nhẹ giọng ra lệnh: “Giết!”
Dứt lời, ba Ảnh Tử phía sau lão ta lập tức muốn ra tay, đúng vào lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trên tường thành.
Nhìn thấy ông lão, mấy người Đại trưởng lão trên tường thành đều thở phào nhẹ nhõm.
Viện trưởng!
Người vừa xuất hiện chính là viện trưởng của học viện Đạo Nhất, Mục Thanh Minh.
Ở bên cạnh Mục Thanh Minh còn có một cô bé, chính là Diệp Liên.
Diệp Liên lúc này đã là Nguyên Cảnh!
Cô bé đứng yên bên cạnh Mục Thanh Minh.
Nhìn thấy Mục Thanh Minh, Độc Cô Du hơi nheo mắt lại: “Có lẽ các hạ là viện trưởng của học viện Đạo Nhất”.
Mục Thanh Minh nhìn đám người Độc Cô Du: “Học viện Đạo Nhất ta hình như đâu có ân oán gì với nhà họ Độc Cô”.
Độc Cô Du nhẹ giọng nói: “Đúng là không có ân oán, lần này đến đây chỉ vì đưa hai người đi, là Diệp Huyên và Diệp Liên.
Học viện Đạo Nhất giao hai người này ra, chúng ta sẽ lập tức rời đi”.
Diệp Liên đứng bên cạnh Mục Thanh Minh nhìn Độc Cô Du, không nói gì.
Mục Thanh Minh cười khẽ: “Nhà họ Độc