Mà lúc này, lão có hơi nghi ngờ, nghi ngờ quyết định của mình lúc đó.
Một lát sau, lão khẽ thở dài, xoay người rời đi.
… Sau khi rời khỏi Đạo Nhất Thành, Diệp Huyên lập tức đi thuyền tinh vân đến Thiên Vực!
Thiên Vực!
Diệp Liên bị đưa tới nhà họ Độc Cô ở Thiên Vực, bây giờ hắn đang rất lo lắng.
Vì hắn không biết nhà họ Độc Cô sẽ làm gì Diệp Liên.
Nhà họ Độc Cô! Diệp Huyên đứng yên trên boong thuyền, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, mà hộp kiếm của hắn vẫn còn ở trên lưng.
Nhà họ Độc Cô!
Từ khi ở Đạo Nhất Thành đến bây giờ, hắn đã thầm đọc bốn chữ này ít nhất hơn nghìn lần.
Đúng lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước thuyền tinh vân.
Diệp Huyên dừng lại.
Người áo đen nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt hơi phức tạp: “Tiểu thiếu gia…”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Tiểu thiếu gia?”
Người áo đen nói với giọng điệu nặng nề: “Ta là quản gia của tiểu thư, tên Độc Cô Ngôn”.
Nhà họ Độc Cô!
Hộp kiếm sau lưng Diệp Huyên khẽ run lên, lúc này, Độc Cô Ngôn vội nói: “Tiểu thiếu gia, ta không có ác ý với cậu”.
Diệp Huyên hỏi: “Tiểu thư trong miệng ông chính là bà ấy ư?”
Người áo đen khẽ thở dài: “Tiểu thiếu gia, ta biết cậu vẫn luôn oán hận tiểu thư, lúc trước tiểu thư rời khỏi hai huynh muội cậu cũng là có nỗi khổ tâm, nếu bà ấy không rời đi sớm, một khi để người nhà họ