Đúng lúc này, một thanh kiếm trong hộp kiếm sau lưng Diệp Huyên đột nhiên bay ra, lát sau, một luồng kiếm quang đã nhanh chóng xuyên thẳng qua ngực ông lão kia từ phía sau.
Bịch!
Ông lão bị ghim thẳng xuống đất.
Độc Cô Huyên đứng cạnh Diệp Huyên lộ ra tia kinh ngạc trong đáy mắt: "Huyên Nhi, con đã là Đại Kiếm Tiên rồi à?"
Diệp Huyên gật đầu.
Trên mặt Độc Cô Huyên lộ ra một nụ cười: "Lợi hại lắm!"
Diệp Huyên đang định tiếp lời thì cách đó không xa lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên, Diệp Huyên đang định ra tay thì Độc Cô Huyên đã ngăn hắn lại.
Người đàn ông trung niên kia liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó lại nhìn sang Độc Cô Huyên, trong mắt ánh lên tia phức tạp.
Độc Cô Huyên lạnh nhạt nói: "Nhị ca, huynh cũng đến giết mẫu tử chúng ta sao?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Các ngươi trốn không thoát đâu, cường giả nhà họ Độc Cô, nhà họ Cổ, thêm nhà họ Ngô đều đã đến cả rồi".
Độc Cô Huyên quay đầu nhìn Diệp Huyên: "Con có thể im hơi lặng tiếng đi vào, chắc hẳn cũng có thể im hơi lặng tiếng đi ra, đúng không?"
Diệp Huyên