Ba câu hiếm có!
Cả sân yên tĩnh như chết!
Phát giác trong sân có vẻ dị dạng, Cổ Thiên Trần nhíu mày nhìn bốn phía, hỏi: "Làm sao?"
Lúc này, Lê Tu đứng dậy, thi lễ thật sâu với Cổ Thiên Trần, rồi kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra một lần, không dám giấu diếm tí nào!
Sau khi nghe xong, toàn trường lại càng lặng đi!
Một vài vị Thái Thượng trưởng lão cùng hai vị Phó Viện trưởng của thư viện Thương Mộc lạnh lùng liếc nhìn Lê Tu, sắc mặt cực kỳ bất thiện.
Nếu không phải còn có một sợi tàn ảnh của Cổ Thiên Trần ở đây, sợ là bọn họ đều nổi giận cả rồi.
Một lát sau, Cổ Thiên Trần khẽ lắc đầu nói: "Trận này do chính Mục Viện trưởng năm xưa sáng tạo ra, sau đó ta cảm thấy nó hơi yếu nên đã biến hình nhân gỗ ở đây thành kiếm tu.
Dưới hai mươi tuổi mà phá được trận này, dù có là gian lận đi nữa thì cũng là do hắn có năng lực.
Mà người vừa phá trận lúc nãy cũng không gian lận, mặc dù hắn không có đan điền nhưng lại càng cho thấy hắn ta bất phàm.
Không có đan điền mà còn có thể phá được trận này, các ngươi không cảm thấy đáng sợ sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Lê Tu tái nhợt, đặc biệt là nhớ lại thái độ vừa rồi của An Lan Tú, sắc mặt ông ta lại càng tái hơn.
An Lan Tú là người thế nào?
Một thiên tài kinh khủng như thế, người nàng ưu ái há có thể là kẻ tầm thường sao?
Đương nhiên không thể!
Nghĩ vậy, Lê Tu cười đắng chát, thi lễ thật sâu với Cổ Thiên Trần: "Là mắt ta mù!"
Cổ Thiên Trần lắc đầu nói: "Chuyện duyên phận, không thể cưỡng cầu được”.
Dứt lời, ông nhìn lướt qua bốn phía, nói: "Ta rời Thanh Châu đã mấy trăm năm, năm xưa để lại sợi tàn ảnh này là vì muốn xem thử sau này có người nào có thể phá được trận pháp mà ta và Mục Viện trưởng cùng để lại trong thời gian ngắn nhất không, chưa từng nghĩ lại có kết quả như vậy...!Thôi đành, hiện giờ ta cũng khó mà nhúng tay được vào chuyện của học viện Thương Mộc, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi”.
Nói xong, thân thể ông dần dần mờ đi.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ở đây đều hành một lễ thật sâu: "Cung tiễn Cổ Viện trưởng!"
Không bao lâu sau, tàn ảnh của Cổ Thiên Trần đã hoàn toàn tiêu tán.
Giữa sân, hai vị Phó Viện trưởng cùng một loạt Đạo Sư và Trưởng lão khác của học viện đều nhìn sang Lê Tu.
Lê Tu cười đắng chát, nói: "Bây giờ ta sẽ tới Tư Quá Nhai diện bích, chờ Viện trưởng xuất quan sẽ do ông ấy xử lý”.
Dứt lời, ông ta nhìn sang một lão già tóc trắng cách đó không xa, nói: "Mạc Tùng huynh, mọi chuyện của học viện tạm thời giao cho huynh xử lý!"
Mạc Tùng, chính là một vị Phó Viện trưởng khác của học viện Thương Mộc.
Mạc Tùng thở dài nói: "Việc lần này ngươi xử lý thực sự không tốt...!Thôi, lúc này nói cái gì cũng vô nghĩa, ngươi tới Tư Quá Nhai diện bích đi, chờ Viện trưởng xuất quan rồi...”
"Chậm đã!"
Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào đen đột nhiên đứng dậy.
Người này chính là một phó Viện trưởng khác, Khô Mạc.
Nghe Khô Mạc nói vậy, tất cả đều nhìn ông chằm chằm.
Khô Mạc lạnh lùng nói: "Bất quá cũng chỉ là một yêu nghiệt không tệ mà thôi.
Hắn không gia nhập được vào học viện Thương Mộc chúng ta là thiệt thòi của hắn, không phải tổn thất của chúng ta.
Thứ cho ta nói thẳng, người kia còn chưa đủ tư cách để chúng ta phải trách phạt một vị Phó Viện trưởng”.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Khô Mạc tiếp tục nói: "Nếu học viện Thương Mộc chúng ta xử phạt Lê Tu chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ sao? Còn