Diệp Liên lắc đầu thật mạnh.
Diệp Huyên cười nói: “Đợi muội trở nên mạnh hơn, sau đó hẳn kề vai chiến đấu với huynh, được không?”
Diệp Liên hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Liên: “Ở lại đây đợi ca ca, còn nữa, đừng hận bà ấy, có biết không?”
Diệp Liên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Không! Nếu không vì bà ấy, ca ca sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, muội sẽ không tha thứ cho bà ấy!”
Nói một hồi, cô bé bật khóc.
Cô bé sẽ mãi mãi không quên những đau khổ mà ca ca phải chịu, mà sở dĩ ca ca chịu khổ như thế là vì người phụ nữ kia rời đi!
Nếu bà ấy không rời đi, ca ca sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy.
Từ nhỏ, cô bé đã căm hận bà ta rồi!
Căm hận vì ca ca!
Nghe thấy lời Diệp Liên nói, Độc Cô Huyên ở cách đó không xa cảm thấy trong lòng đau xót.
Diệp Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Liên, cười nói: “Vậy muội có biết mẫu thân là vì cứu chúng ta nên mới rời đi không?”
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên, hắn dịu dàng nói: “Nói cho cùng, bà ấy không nợ gì chúng ta cả, còn vì bảo vệ chúng ta mà bị nhốt ở nơi này mười mấy năm… Là chúng ta nợ bà ấy, có biết không?”
Nghe Diệp Huyên nói thế, Độc Cô Huyên lập tức rơi nước mắt.
Diệp Huyên nói tiếp: “Ca ca không hận, muội cũng đừng hận, có được không?”
Diệp Liên im lặng không nói lời nào.
Diệp Huyên cười khẽ: “Hai người ở lại đây chờ huynh, huynh muốn đi giết một vài người”.
Nói xong, hắn xoay người biến mất.
Sau