Trên bầu trời ở nơi nào đó, một người đàn ông trung niên mặc áo tím đứng yên, người nọ chính là Nhân Quân thần bí kia.
Trước mặt gã ta là bốn hư ảnh, bốn hư ảnh này như ẩn như hiện, vô cùng kỳ lạ.
Một lát sau, Nhân Quân lên tiếng: “Hoàn toàn biến mất?”
Một hư ảnh trước mặt gã ta gật đầu: “Im hơi lặng tiếng biến mất, không có chút hơi thở nào”.
Nhân Quân cong môi: “Thú vị đấy!”
Hư ảnh trầm giọng nói: “Nhân Quân, bây giờ nên làm gì đây?”
Nhân Quân cười nói: “Đích đến của hắn là Táng Thiên trường thành, mà muốn vào Táng Thiên trường thành, hắn nhất định phải đi qua cửa Táng Thiên, đó là con đường duy nhất đến Táng Thiên trường thành, các ngươi ở đó đợi hắn đi”.
Bốn hư ảnh gật đầu, một giây sau, bọn họ lập tức biến mất.
Nhân Quân quay đầu nhìn sang một bên: “Đến Quan Tinh Môn một chuyến, cứ nói ta mượn bọn họ kính Quan Tâm … Mà thôi, ta sẽ tự mình đi một chuyến!”
Nói xong, gã ta xoay người bước tới một bước, lập tức biến mất không còn tăm hơi.
…
Bên dưới đáy biển, Diệp Huyên tìm một hang đá, ngồi xếp bằng xuống, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục.
Trong tầng thứ nhất, Đế Khuyển nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn còn, nhưng hắn phát