Đệ Nhất Kiếm Thần

Diệp Huynh Huynh Là Kiếm Tu


trước sau



Lúc này, con thú đang nổi điên ở phía xa đột nhiên xoay người, một giây sau, nó đánh một chưởng về phía Chiến Quân.

Chiến Quân không hề tránh né mà đánh một quyền lên trên.


Ầm!  
Sau một tếng nổ vang, Chiến Quân liên tục lùi mười mấy trượng, sau khi hắn ta dừng lại, đang muốn ra tay nữa thì lúc này, mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra, chỉ chốc lát, hai con mãnh thú có hình thể bằng với con thú điên kia bò lên khỏi mặt đất.

Đều là Thánh Cảnh!  
Thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Quân lập tức thay đổi!  
Bị mai phục rồi!  
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, nhìn thấy Diệp Huyên, Chiến Quân ngây người, sau đó hỏi: “Huynh không chạy à?”  
Nãy giờ Diệp Huyên chưa từng xuất hiện, hắn ta cứ tưởng Diệp Huyên đã chạy rồi!  
Diệp Huyên cười nói: “Ba đánh một, huynh sẽ chết chắc, ba đánh hai, chúng ta còn miễn cưỡng có chút hy vọng, huynh thấy sao?”  

Sở dĩ không bỏ chạy đương nhiên là vì hắn cảm thấy con người Chiến Quân này không tệ, nếu bỏ chạy vào lúc này thì thật sự hơi thất

đức!  
Chiến Quân nhìn Diệp Huyên: “Huynh đúng là thú vị!”  
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn con yêu thú trước mắt, luc này, nó cũng đang theo dõi hắn.

Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn!  
Chiến Quân hơi ngây người: “Diệp huynh, huynh là kiếm tu?”  
Diệp Huyên gật đầu.

Chiến Quân đang muốn nói chuyện, con mãnh thú phía xa đột nhiên nhảy lên một cái, thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên và Chiến Quân thay đổi, hai người vội lùi về sau.


Ầm!  
Ầm!  
Con cự thú kia lập tức lùi nhanh về sau, nhưng Chiến Quân cũng rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu dưới đất!  
Một con mãnh thú khác ở bên phải lại xông về phía bọn họ, mỗi một bước chân của nó đều khiến mặt đất rung lên, cực kỳ đáng sợ!  
Chiến Quân nói: “Hai con nhỏ một con to, huynh đánh con nào!”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện