Diệp Huyên cố nén cơn đau khắp người để ngồi dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cảm giác bị xé rách từ cơ thể thể truyền đến khiến hắn nhất thời rùng mình hoảng sợ.
Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên nói: "Huynh đừng cử động, toàn thân huynh đã bị đánh trọng thương, cần phải có thời gian hồi phục".
Diệp Huyên cười gượng, lần này bị thương đúng là không nhẹ.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa mà lấy một ít Tử Nguyên Tinh ra rồi nuốt chửng.
Cùng với năng lượng của Tử Nguyên Tinh đi vào trong cơ thể, vết thương trên cơ thể hắn cũng bắt đầu từ từ lành lại.
Chiến Quân trầm giọng nói: "Diệp huynh, những người vừa nãy là ai vậy?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết!"
Chiến Quân nói: "Sau này, nếu như không có chuyện gì khác thì đừng ra khỏi Táng Thiên trường thành!"
Hắn ta cũng kiêng dè thực lực của đám người Nhân Quân vừa nãy.
Diệp Huyên gật đầu: "Tạm thời sẽ không ra ngoài nữa!"
Vừa dứt lời, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Đây, đây chính là Táng Thiên trường thành?"
Chiến Quân cười nói: "Đúng, bây giờ huynh đang ở trong nhà đá của ta, đợi vết thương ổn ổn, huynh có thể ra ngoài ngắm nhìn Táng Thiên trường thành này".
Hắn ta cầm cái chổi bên cạnh lên: "Ta còn có việc, huynh cứ dưỡng thương đã nha".
Nói xong, hắn ta vác chổi rời khỏi nhà đá.
Trong nhà đá, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt