Diệp Huyên nhanh chóng đi tới trước một tế đàn, tế đàn này giống hệt với cái hắn bị nhốt lúc trước, bên trên những cột lớn có vẽ lên vô số yêu thú.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đế Khuyển huynh, chúng nó vẫn chưa được thả ra mà!”
Đế Khuyển mắng: “Ngu ngốc, ta không biết đi vào à?”
Dứt lời, một tia sáng đen bay ra từ trước ngực Diệp Huyên, nhanh chóng chui vào trong cây trụ, một lát sau, cây trụ kia không ngừng rung lên.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về cuối chân trời xa xa, bây giờ hắn chỉ hy vọng Vị Ương Thiên có thể kéo dài lâu hơn, nếu không rất có thể cao thủ Dị vực sẽ phát hiện tình huống bên này, khi đó, hắn và Đế Khuyển đều chạy không thoát!
Đúng lúc này, Đế Khuyển chạy ra, Diệp Huyên thấy hình thể của nó lớn hơn một chút!
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện thì nó đã xông vào trong một cây trụ khác.
Diệp Huyên đen mặt lại, cái tên này ăn đến nghiện rồi à!
Lúc này, chân trời phía xa đột nhiên rung động kịch liệt, Diệp Huyên vội vã quay đầu nhìn lại.
Trong hư không, tay phải Vị Ương Thiên cầm một cái đầu máu chảy đầm đìa, một ông lão áo xám đứng trước mặt nàng ta, bốn con cự long màu đen bay quay người ông ta.
Ông lão nhìn Vị Ương Thiên, trong mắt ngoài sự lạnh lẽo còn có