Người đàn ông mặc áo vải, trường thương trong tay quấn vải, đôi mắt sắc bén như đao!
Mạc Tà ở bên dưới cười khẽ: “Cuối cùng cũng đến rồi à?”
Trên không trung, người đàn ông cầm thương bước chậm về phía Diệp Huyên ở bên dưới, chẳng mấy chốc hắn ta đã tới trước mặt Diệp Huyên.
Hắn ta đang định ra tay, lúc này Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Ta cần chữa thương!”
Mọi người: “! ”
Người đàn ông cầm thương cũng sững sờ: “Chữa thương?”
Diệp Huyên gật đầu: “Vừa rồi đánh một trận với thiên tài Dị vực các ngươi, ta đã bị thương nặng! Đừng nói ngươi muốn giậu đổ bìm leo đấy nhé?”
Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi: “Dạ Quý ta là loại người giậu đổ bìm leo đó sao? Ngươi! ”
Diệp Huyên vội ngắt lời: “Không phải thì tốt, ta đi đây!”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi không chút do dự.
Mọi người: “! ”
Người đàn ông tên Dạ Quý đứng lặng người, hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Diệp Huyên có thể như vậy!
Lúc này một người đàn ông xuất hiện trước mặt Dạ Quý, người đến chính là Chu Sinh Sinh.
Chu Sinh Sinh nhìn Dạ Quý, cầm trường thương xoay nhẹ: “Ta dùng thương, ngươi cũng