Thấy cảnh này, sắc mặt A Phượng lập tức trở nên dữ tợn, ả ta bay thẳng đến phía Diệp Huyên, mà cô gái váy đen kia lại đột nhiên biến mất!
Ầm!
Một tiếng nổ vang dội, A Phượng khựng lại tại chỗ.
Vẻ mặt A Phượng rất đáng sợ, ả ta nắm chặt hai tay, một hơi thở mạnh mẽ bạo phát ra từ trong cơ thể ả, mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau lưng ả: "Lui ra!"
A Phượng xoay người nhìn Mạc Tà với vẻ căm tức: "Ngươi để mặc hắn chết!"
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Mạc Tà: "A Phượng! "
Nghe thấy thế, A Phượng lập tức ngẩn cả người.
Mọi người ở xung quanh cũng ngơ ra.
Mọi người quay sang nhìn ra sau Mạc Tà, ở đó có một thanh niên bước ra, người này chính là Tả Thanh, nhưng giờ phút này sắc mặt Tả Thanh đã tái nhợt, không có chút màu máu, hơn nữa trông cũng vô cùng suy yếu.
A Phượng kinh ngạc nhìn Tả Thanh: "Ngươi! "
Tả Thanh nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa chết!"
Nói xong, gã quay sang Diệp Huyên ở cách đó không xa: "Ngươi thắng rồi!"
Ở phía xa xa, Diệp Huyên cầm kiếm trong tay chống xuống đất, cả người trông vô cùng uể oải.
Vừa nãy hắn lợi dụng đạo tắc Không Gian để điên cuồng phá