Diệp Huyên thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cười nói: “Được”.
Rồi nhấc chân đi vào bên trong.
Tiên Cổ Nguyên chần chừ: “Tuyết Nhi à, tên Diệp Huyên này... Thôi, ngày vui không nói chuyện mất hứng”.
Thần sắc Lý Tuyết vẫn ảm đạm.
Người này không phải phu quân trong mộng của nàng ta, nhưng đã sinh ra ở thế gia đại tộc, ai có thể làm chủ hôn sự của mình?
Ngay cả Tiên Cổ Yêu cũng không thể, nói chi là nàng.
...
Diệp Huyên bước vào trong điện, thấy đã có mấy chục người tụ tập, tất cả đều là những nhân vật có tiếng tăm của vũ trụ Chư Thần.
Ở bàn trung tâm có một người với khí tức rất quen thuộc, không phải là Tiên Cổ Yêu mà là mẫu thân của nàng ấy.
Người phụ nữ ấy cũng đang quan sát hắn bằng ánh mắt lạnh căm, hiển nhiên là cực kỳ tức giận trước sự không biết thức thời của hắn.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh bà ta hỏi: “Hắn chính là Diệp Huyên?"
Người này là Tộc trưởng Tiên Cổ tộc - Tiên Cổ Đồng.
Người phụ nữ gật đầu.
Tiên Cổ Đồng quan sát Diệp Huyên một hồi, khẽ nhíu mày: “Hắn đang giấu khí tức sao?"
Người phụ nữ nhàn nhạt đáp: “Chỉ là một kẻ tầm thường có chút kiến thức mà thôi”.
Tiên Cổ Đồng cười: “Vậy thì không cần phải lo, hắn không cùng một đẳng cấp với Yêu Nhi”.
Người phụ nữ lại lắc đầu: “Ta vẫn có chút lo lắng...”
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt bà ta: “Hy vọng hắn biết thức thời, bằng không
ta sẽ khiến hắn vĩnh viễn biến mất trên đời”.
Tiên Cổ Đồng liếc nhìn Diệp Huyên: “Khí độ bất phàm, nhưng... thực lực quá yếu, lại không có chỗ dựa, không ở cùng một thế giới với Yêu Nhi nhà chúng ta”.
Ông ta lắc đầu: “Mặc kệ đi, chớ vì hắn mà bỏ mặc các khách quý khác ở đây”.
Người phụ nữ im lặng một hồi, nói: “Nhân lúc Yêu Nhi còn chưa đến, đuổi hắn đi đi”.
Tiên Cổ Đồng suy ngẫm một hồi, gật đầu: “Cũng được”.
Người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho một lão già áo trắng gần đó. Lão ta gật đầu hiểu ý rồi đi đến góc nhỏ nơi Diệp Huyên đang loay hoay tìm chỗ ngồi.
Hắn thấy lão ta đến thì ngạc nhiên: “Tiền bối?"
Lão già do dự một hồi rồi nói: “Diệp công tử, nơi này không hoan nghênh ngươi”.
Diệp Huyên sửng sốt: “Muốn đuổi ta ư?"
Lão già gật đầu: “Mời công tử rời đi cho”.
Diệp Huyên chớp chớp mắt, nhìn khắp bốn phía, không thấy Tiên Cổ Yêu ở đây.
Lão già lặp lại: “Mời Diệp công tử đi cho”.